Cửa sổ dễ dàng bị đẩy ra, ánh sáng dịu dàng tràn vào bậc cửa, rơi từng giọt trăng xuống nền đất bụi bặm.
Trong tích tắc, trong tôi chợt dâng lên một linh cảm không lành.
Thậm chí, là vô cùng tồi tệ.
Có tiếng sột soạt rất nhỏ ở sau lưng, tóc gáy liền dựng đứng lên, nhắc nhở nguy hiểm đang đến gần.
Không kịp quay người, một bàn tay thô ráp đã bịt chặt miệng tôi rồi giật về ngược phía sau, có thứ mùi hỗn tạp tởm lợm xộc thẳng vào mũi khiến tôi choáng váng trong tích tắc.
Tôi cố gắng ổn định nhịp tim, liếc mắt nhìn bóng người dưới ánh trăng nhàn nhạt, gã đàn ông ấy chẳng cao lớn hơn tôi là bao.
Không thể mất thời gian suy tính, thêm một giây tính mạng tôi sẽ càng nguy hiểm, tôi phải thoát khỏi gã càng sớm càng tốt!
Nghĩ là phải hành động, tôi khẽ dồn lực xuống chân để đứng vững, bẻ ngược một ngón tay của gã đàn ông, lại dùng cùi chỏ thụi mạnh vào bụng gã.
Gã ta kêu ré lên một tiếng, lảo đảo suýt ngã.
Đau đớn khiến lão nổi điên, chực lao về phía tôi đang đứng.
Tôi lúc này nhanh nhạy lạ thường, trong giây lát đã nắm trong tay chiếc gậy dài ở đầu giường.
Trước nay tôi vẫn biết mình xui xẻo nên cẩn tắc vô áy náy, thủ sẵn một cây gậy to bằng hai đốt ngón tay dưới gối.
Vừa hay, nay nó đã có đất dụng võ.
Gã đàn ông vừa bổ nhào đến, tôi cũng thuận thế mà vung gậy vào mặt gã.
"Boong" một tiếng, gã ta lăn đùng ra ngất.
Hai tay tôi tê rần nhưng trong lòng thì reo lên, cú đập không tồi nhỉ!
Hẳn lúc này đã có người nghe thấy tiếng động trong phòng.
Tôi thầm nghĩ phải nhanh chóng thoát khỏi đây, sau đó gọi mấy tên gia nhân cao lớn gô cổ gã đàn ông này tới phủ Kiểm Pháp.
Tôi cầm chắc cây gậy dài trong tay, nhảy bước qua tên đàn ông đang nằm dưới đất.
Nhưng thật buồn, người tính không bằng trời tính.
Gã ta đã tỉnh lại, bất ngờ tóm lấy cổ chân tôi mà kéo mạnh.
Tôi đang theo đà bật nhảy, lập tức hụt chân, ngã đập mặt xuống nền đất.
Chiếc gậy lăn vào trong góc khuất, còn tôi thì hình như bị dập sống mũi mất rồi.
Con mẹ nó chứ, đúng là đen không ai bằng mà.
Dòng chất lỏng ấm nóng trào xuống, tôi lấy tay quệt ngang miệng, xác định chiếc mũi xinh đã bị gãy, máu chảy đầm đìa.
Nghe tiếng chửi bậy tới gần, tôi vội lật người lại rồi tung một cú đá thật mạnh lên phía trên.
Đương nhiên gã đàn ông kia không ngờ được tôi lại phản ứng nhanh đến thế, bị tôi đạp trúng vị trí yếu hiểm liền co rúm người lại.
Tôi bật người ngồi dậy, gã đàn ông đã sớm lao đến, túm lấy tóc tôi giật mạnh.
"Con đèn bè điêng!" (Phiên dịch: "Con đàn bà điên!")
Phát âm chưa rõ ràng, giọng thì lơ lớ mà chửi bon miệng gớm.
Tôi chộp lấy tay gã, cắm mạnh móng tay vào da thịt, gào toáng: "Mày bảo ai điên?"
Đúng lúc này cửa phòng bị xô ra, Đông Ly xuất hiện.
Tôi đang đứng quay lưng lại nên không biết còn có ai, chỉ nghe con bé kêu ré lên: "Cô cả!"
Gã đàn ông thấy có người đến, ra tay càng quyết liệt hơn.
Tôi không thoát khỏi bàn tay sắt của gã, tựa như tất cả số tóc trên đầu sắp bị gã giật tung ra.
Suy nghĩ rối loạn, tôi chỉ chực khóc oà.
Đã bị gãy mũi rồi mà giờ còn trọc đầu nữa thì sống làm sao?
Soạt.
Tiếng gió vụt qua, tôi nghe rầm một cái.
Trong thứ ánh sáng mờ mịt, tôi trông thấy gã đàn ông đã nằm dưới đất tự khi nào.
Đông Ly nửa quỳ nửa ngồi, đầu gối ghì chặt trên ngực gã ta.
"Đông Ly...?" Tôi sững sờ.
Đoàn Nhữ Hài cùng mấy tên gia nhân đã chạy đến, đứng ngoài cửa dồn dập hỏi có chuyện gì.
Gã đàn ông "hự" một tiếng rồi lăn ra bất tỉnh nhân sự.
Đông Ly lén trao cho tôi chiếc gậy gỗ, nói thật nhanh: "Xin cô cả giúp em một lần."
Tôi khựng lại trong chốc lát, cuối cùng gật đầu, lên tiếng gọi Đoàn Nhữ Hài vào trong.
...!
Đông Ly thế mà tránh mặt tôi cả sáng.
Sau trận hỗn chiến đêm qua, Đoàn Nhữ Hài sai hai tên gia nhân vạm vỡ nhất phủ áp giải gã đàn ông lạ mặt tới phủ Kiểm Pháp, lại mặc kệ nửa đêm mà chạy đi mời Phạm Bân tới khám cho tôi.
Mẹ thấy Nhữ Hài mời được thái y trong cung đến thì cũng yên lòng, tôi khuyên bảo thêm vài câu mới chịu trở về phòng nghỉ ngơi.
Đỗ Chi theo chồng tới, vừa thấy tôi tóc tai toán loạn, mặt mũi bầp dập thì hai mắt như toé lửa, sắp bùng phát cơn giận đến nơi.
Phạm Bân vội dìu cô ngồi xuống chõng, khe khẽ dỗ dành: "Cẩn thận kẻo ảnh hưởng tới con..."
Tai tôi thính lạ thường, bắt trọn câu nói dịu dàng của Phạm Bân.
Không màng đau đớn, tôi nhảy dựng lên vui mừng: "Trời ơi, được mấy tháng rồi?"
Đỗ Chi đỏ bừng hai má, lí nhí bảo: "Mới hơn hai tháng thôi chị." Cô không để tôi hỏi thêm câu nào, đưa tay đẩy mạnh Phạm Bân ra rồi nghiêm giọng: "Chàng mau bắt mạch cho chị Tâm đi, còn đứng đực ra đấy nữa!"
Tôi rơm rớm nước mắt, tóm lấy tay áo Phạm Bân vừa khóc vừa cười: "Ôi chúc mừng đôi phu phụ nhà anh! Chi ơi cho chị làm mẹ nuôi của em bé nhé!"
Cô liền cười rộ lên: "Điều ấy còn phải hỏi nữa sao?"
Phạm Bân bình tĩnh lạ thường, không chọc ngoáy gì tôi như mọi lần, yên lặng bắt tay vào việc thăm khám.
Người đã làm cha rồi có khác!
Thì ra mũi tôi không bị gãy, hiện cũng đã ngừng chảy máu.
Trên người có vài chỗ đau nhức, chân tay bầm tím nhưng không đáng kể.
Đại khái vẫn ổn thoả.
Đỗ Chi nhìn cây gậy tôi dựng ở góc giường, nháy mắt ngợi khen: "Bây giờ chị Tâm không cần ai bảo vệ nữa rồi."
Tôi lúng túng không nói lên lời, để ý Đông Ly đã mất dạng từ lúc nào.
Phạm Bân kê cho tôi mấy thang an thần, dặn Sanh chạy đi mua về ngay, sợ tôi hốt hoảng ngủ không yên.
Khi tôi ngủ dậy thì mặt trời đã lên bằng con sào.
Đầu óc nặng nề, miệng thì khô khốc.
Đoàn Nhữ Hài đập cửa ý ới, bảo tôi mau ra gian chính có việc.
Tôi nhanh chóng vòng ra sau nhà vệ sinh cá nhân, chỉnh lại tóc tai gọn gàng rồi mới tiến ra gian chính.
Trần Thuyên đứng giữa phòng, trên mặt như phủ một tầng sương lạnh, khiến tôi rùng mình một cái.
Phía sau là Đỗ Quân và Thành An, không ngờ có cả Đông Ly rụt rè bên cạnh, cúi gằm mặt, không ngẩng lên lấy một lần.
Hiện tại bộ dạng của tôi vẫn rất thê thảm, hoàn toàn không muốn phải gặp mặt Trần Thuyên trong tình trạng này.
Cơ mặt anh vừa giãn ra khi thấy tôi xuất hiện liền đanh lại ngay lập tức.
Tôi hô lên: "Ối giời, chưa bao giờ thấy khoẻ khoắn như ngày hôm nay!"
Đoàn Nhữ Hài đứng cạnh Trần Thuyên ngoan như cún, vội cúi đầu: "Thái y Bân nói rằng sức khoẻ của chị Tâm rất tốt, chỉ là bị doạ dẫm một chút thôi ạ."
Trần Thuyên quan sát tôi hồi lâu, xác định tôi ngoài dáng vẻ siêu chán đời ra thì hoàn toàn ổn thoả, khẽ thở dài một cái.
Anh nắm lấy tay tôi, bảo: "Đi nào."
Đoạn kéo tôi một đường, đi thẳng ra ngoài.
Đoàn Nhữ Hài được phân công ở nhà, cơ bản cũng là để đối phó với mẹ nếu tôi bị hỏi tới.
Nhắc mới nhớ, nãy giờ không thấy mẹ đâu, chắc là bị thằng con trai ngoan ngoãn kia lừa đi chỗ khác rồi.
Lần này tôi được ngồi xe ngựa cùng Trần Thuyên, chỉ mất một lúc là đến quán rượu - chốn tụ tập của đám Dạ Hành.
Ngồi trong xe Trần Thuyên vẫn giữ nguyên vẻ mặt lạnh lùng, tôi cũng chẳng dám bắt chuyện với anh.
Trần Thuyên hơi nghiêng đầu, ngón tay dịu dàng khẽ gạt sợi tóc vương trên má tôi.
"Nàng thật sự...!không sao chứ?"
Tôi gật đầu quả quyết: "Tên đó có vẻ khó chơi, nhưng tôi vẫn giải quyết được."
Ngập ngừng chốc lát, tôi lại nói: "Là Đông Ly đã cứu tôi."
Trong mắt Trần Thuyên loé lên một tia sáng kỳ dị.
Anh chỉ yên lặng, không tiếp lời.
Xe ngựa dừng đúng lúc, Trần Thuyên cẩn thận đỡ tôi đi xuống tầng hầm.
Lần đầu tiên tôi được thấy toàn bộ thành viên của Dạ Hành xuất hiện.
Có mấy người lạ mặt phết.
Dạ Hành đứng thành hai hàng, không lén trò chuyện với nhau, càng không liếc ngang liếc dọc.
Giữa phòng là Bách Chu và Hồ Yên đang quỳ, gương mặt Bách Chu dính đầy mực đen, trán sưng lên một cục to tướng.
Tôi ngạc nhiên nhìn cậu ta, quay sang định hỏi Trần Thuyên nhưng chỉ nhận được cái lắc đầu của Thành An.
Trần Thuyên từ tốn ngồi xuống chõng tre, tôi còn đang do dự không biết nên làm gì cho phải - trong khi tất cả mọi người đều phải đứng - thì anh đã kéo tôi ngồi xuống ngay kế bên.
Đám Dạ Hành đồng loạt quỳ xuống khấu kiến, tôi ngồi bên cạnh Trần Thuyên mà sợ tới mức tim nhảy lên tận cổ họng.
Anh khoát tay, cả đám lại ào ào đứng lên.
Hồ Yên lúc này đã ngẩng mặt, lớn tiếng nói: "Tâu Quan gia, hiện tiểu thư Niệm Tâm không gặp chuyện gì nghiêm trọng, Quan gia đừng trách tội Bách Chu nữa!"
Tôi trợn mắt lên nhìn cô ta.
Thành An quát: "Im miệng!"
Hồ Yên hừ một tiếng, ném tới tôi ánh nhìn đầy uất ức.
Bách Chu từ từ ngước lên: "Lần này là thần phạm lỗi khiến tiểu thư Niệm Tâm gặp nguy hiểm, xin Quan gia hãy xử phạt thật nặng!"
Bách Chu có diện mạo giống với Đạt tới chín phần, tôi thật sự không đành lòng khi trông bộ dáng chật vật của cậu ta thế này.
Tôi quay ra xin phép được thưa chuyện riêng với Trần Thuyên.
Anh gật đầu đồng ý, Thành An và Đỗ Quân lập tức xua đám Dạ Hành sang gian bên cạnh.
Hồ Yên khó khăn đứng dậy, được Bách Chu nhẹ nhàng đỡ lấy vai.
Trước khi quay người, cô ả còn không quên lườm tôi một cái.
"Hai người đó là sao vậy Quan gia?" Tôi nhướn mày, chỉ về hướng cửa.
Bách Chu và Hồ Yên là cặp đôi cuối cùng rời khỏi phòng.
Trần Thuyên thuần thục rót trà, đẩy chén tới trước mặt tôi: "Vốn đêm qua là đến phiên Bách Chu tới canh ở Đoàn phủ, đương nhiên là để bảo vệ nàng.
Trùng hợp Hồ Yên đi tuần bị đánh lén, Bách Chu nhận được tin liền chạy đi ứng cứu...!Bởi vậy tên người thượng kia mới mò được vào phòng nàng."
"Sau đó Bách Chu tới nhận lỗi, Quan gia nổi giận ném nghiên mực vào đầu cậu ấy?"
Trần Thuyên tỏ vẻ khó xử: "Nàng...!nhìn ra sao?"
Trái tim tôi như được phủ một lớp mật ong ngọt ngào, trong lòng mềm tựa kẹo bông.
Tôi lại nghiêm giọng: "Quan gia nghi ngờ Bách Chu phải không?"
Anh trả lời ngắn gọn: "Ừ."
Nghĩ ngợi trong giây lát, tôi bày tỏ suy đoán của mình: "Quan gia có thấy không, một lần ở lộ Bắc Giang, một lần tại kinh thành, Bách Chu đều làm hỏng nhiệm vụ được giao.
Liệu có khả năng gian tế trong Dạ Hành cố tình phá Bách Chu để Quan gia nghi ngờ cậu ấy không? Kẻ này thậm chí còn nắm rõ mối quan hệ giữa Bách Chu và Hồ Yên...!tâm tư quả thật rất ác độc."
"Hồ Yên là lựa chọn không tồi.
Con bé vừa gần gũi với Bách Chu, lại có mối thâm cừu đại hận với người thượng." Trần Thuyên trầm ngâm.
Tôi nghiêng đầu nhìn Trần Thuyên không chớp mắt.
"Con bé" cơ à?
Anh khựng lại chốc lát, ho húng hắng: "Dạ Hành ai ai cũng là trẻ mồ côi.
Riêng Yên, là do chính ta cứu được trong một lần vi hành nên cũng có phần thoải mái hơn kẻ khác."
Giải thích rất đầy đủ, không chê vào đâu được.
Thì ra cô ả Hồ Yên kia vốn được Trần Thuyên yêu thương nên khi nãy mới dám gào mồm lên như vậy.
Dạ Hành ai nấy đều rất lịch sự, khách khí với tôi, chỉ có Hồ Yên là luôn tỏ ra thù địch không thèm che giấu.
"Như Quan gia nói thì Hồ Yên chắc không phải gian tế rồi?"
"Ừ." Trần Thuyên gật đầu quả quyết.
"Ngoài Bách Chu ra thì Quan gia còn nghi ngờ ai nữa không?"
Trần Thuyên chỉ chăm chăm nhìn tôi, không vội đáp lời.
Anh rời tầm mắt, ngón tay miết qua miệng chén trà đã vơi một nửa.
"Thành An và Đỗ Quân đang điều tra, đã nằm được vài cái tên.
Tạm thời sẽ không đánh rắn động cỏ, cứ giao nhiệm vụ như thường."
Nghe giọng điệu này là không muốn cho tôi biết có những ai trong vòng nghi vấn rồi.
Thôi kệ.
Tôi hỏi: "Chuyện đêm qua...!Quan gia muốn xử lý như thế nào?"
Trần Thuyên nhướn mày: "Nàng muốn xin thay nó?"
Hít một hơi thật sâu, tôi sắp xếp từ ngữ trong đầu rồi nhẹ nhàng: "Tôi là người ngoài, không thể hiểu về con người của Bách Chu như Quan gia hay anh Thành An được.
Nhưng qua nhiều lần gặp mặt, tôi cảm thấy cậu ấy là người chân thật, vui buồn gì đều để lộ ra mặt, chỉ là luôn cố gắng tỏ ra rắn rỏi mà thôi.
Đêm qua...!dù sao tôi cũng không việc gì, mà lý do là bởi Hồ Yên gặp nguy hiểm nên Bách Chu mới phạm lỗi.
Về tình, hoàn toàn có thể thông cảm cho quyết định của Bách Chu.
Về lý, gian tế càng xảo trá thì chúng ta càng không nên mắc bẫy của y.
Quan gia, tôi nghĩ chỉ nên răn đe mà thôi."
Nói liền một hơi, Trần Thuyên vô cùng tinh tế, rót thêm trà vào chén cho tôi.
Thật ra tôi còn nói thiếu một chút.
Về tình, tôi coi Bách Chu giống như một đứa em trai.
Mà đương nhiên là tôi sẽ không nỡ nhìn thấy em trai mình bị phạt nặng rồi.
"Được rồi." Trần Thuyên chỉ đáp lại tôi như vậy.
"Thành An!"
Thành An, Đỗ Quân và cả đám Dạ Hành đi vào phòng.
Trần Thuyên chỉ liếc mắt, Bách Chu rất biết điều mà quỳ xụp xuống.
Hồ Yên bị Đông Ly giữ lại phía sau, vô cùng bực bội.
"Bách Chu." Anh trầm giọng.
Bách Chu rạp người dưới đất, giọng vẫn vô cùng bình tĩnh.
"Có thần."
"Tự ý rời bỏ vị trí, để kẻ xấu suýt chút nữa đã đạt được mục đích.
Ngươi đã biết tội chưa?"
"Muôn tâu, thần rất rõ tội trạng của mình."
"Được." Trần Thuyên nhấp một ngụm trà, bình thản nói.
"Tước bỏ chức Hữu ngân bài thị vệ, phạt đánh năm mươi gậy.
Người thi hành...!là Ngũ đô chỉ huy sứ đi."
Đỗ Quân bước lên, chắp tay cúi đầu nhận lệnh.
Tôi giật thót, năm mươi gậy thì còn gì là người nữa?
"Quan gia!" Hồ Yên thoát khỏi Đông Ly, lao lên chắn cho Bách Chu.
"Rõ ràng cô ta không bị làm sao, Quan gia cần gì phải phạt Bách Chu nặng đến vậy?"
"Láo xược!" Trần Thuyên quát.
Lần này cả phòng đều quỳ xụp xuống trước cơn thịnh nộ của Trần Thuyên.
Tôi chỉ dám ngồi yên tại chỗ, hoàn toàn vứt bỏ suy nghĩ xin xỏ cho Bách Chu.
Trần Thuyên đã không vui vẻ gì mà cô ả Hồ Yên còn dám thái độ mà gào mồm lên, chắc thường ngày được đã dung túng quá rồi.
Hồ Yên sững sờ, có lẽ không ngờ Trần Thuyên lại nổi giận với mình liền trở nên hoảng hốt.
"Chỉ trỏ vô phép tắc, còn dám lặp lại, trẫm sẽ phạt cả ngươi!"
Hồ Yên liền hô lên, giọng run rẩy, dập đầu binh binh xuống nền nhà: "Yên không dám! Xin Quan gia bớt giận."
Trần Thuyên còn chưa hạ hoả: "Các ngươi liệu mà rèn luyện thêm đi, thân là Dạ Hành mà bị kẻ khác dễ dàng đánh bại thế sao?"
Đám Dạ Hành cúi gằm mặt, im re.
Lần đầu tiên chứng kiến cảnh tượng Trần Thuyên bùng lửa giận mà quát mắng kẻ khác, hồn phách tôi bay cả lên mây, biến thành Tam Viên* ngoan ngoãn ngồi yên, không ho he một lời.
Khi Đỗ Quân chuẩn bị ra đến cửa, Trần Thuyên khẽ lên tiếng: "Thôi, xuống ba mươi."
Y cúi đầu tỏ ý đã biết, sau đó khom lưng, lùi bước.
Tôi mỉm cười: "Tạ ơn Quan gia."
Anh từ tốn châm trà, liếc nhìn tôi: "Hiếm khi nàng mất công cầu xin cho người khác."
Không biết Đông Ly từ đâu xông tới, quỳ cái rầm xuống trước mặt tôi và Trần Thuyên.
Thành An đứng gần cũng bị doạ cho nhảy dựng.
Đông Ly hô lên, đoạn rạp người xuống đất: "Xin cô cả