Phong Thần Nam cũng cảm thấy rất ngạc nhiên.
Anh ở khu vực Hải Lâm này có một căn biệt thự, chỉ có điều rất ít khi trở về.
Vừa đi ra khỏi ga tàu điện ngầm, trong phút chốc Phong Thần Nam có ảo giác, cho rằng Thời Ngọc Diệp muốn trở về căn biệt thự Hải Lâm của anh.
Căn biệt thự đó anh mua làm phòng cưới khi kết hôn với Hoắc Băng Tâm.
Hai người đi theo xa phía sau, nhìn thấy cô rẽ vào một lối mua xì dầu, sau đó đi về phía chung cư.
Khi đến trước chung cư Hải Lâm, Đằng Dạ Hiên nhìn hoàn cảnh xung quanh, hít sâu một hơi, nói thầm bên tai Phong Thần Nam.
“Gia phòng gần đây đặc biệt cao, không phải người bình thường có thể mua được đâu”
Phong Thần Nam nhíu mày, hỏi: “Cậu đi điều tra xem, phòng ở đây có liên quan gì đến nhà họ Hoäc không.”
Anh ta nghe thấy vậy thì có chút ngạc nhiên.
“Tổng giám đốc Phong, anh nghỉ ngờ cô ấy là?”
“Chỉ bảo cậu đi điều tra, đừng có hỏi nhiều như vậy.”
Bóng dáng của Thời Ngọc Diệp biến mất khỏi tầm mắt.
Phong Thần Nam không lập tức rời đi, chỉ là ngẩng tầu lên nhìn các căn hộ trên tầng, chìm vào suy tư.
“Tổng giám đốc Phong”
Không biết qua bao lâu, giọng nói yếu ớt của Đăng Dạ Hiên truyền đến, còn giơ tay đẩy cánh tay anh.
“Cậu nhìn đi”
Theo ánh nhìn của Phong Thần Nam, thấy một bóng dáng nhỏ bé quen thuộc đi từ chung cư ra.
Chiều cạo của bánh bao nhỏ chỉ cao hơn đầu gối của Phong Thần Nam một chút.
Dưới ánh hoàng hôn, cậu bé làm lộ ra khí chất vô cùng trưởng thành.
Trong tay trắng nõn cầm vài túi rác.
Bước chân của cậu vững vàng đi khỏi khu chung cư, dừng lại ở chỗ vứt rác vài mét.
Chỉ thấy cậu bé giơ túi rác lên cao, sau đó dùng lực.
Bốp.
Một đường parabol hoàn hảo vụt qua không khí, túi rác được ném chính xác vào thùng rác.
Cậu lần lượt ném những túi rác còn lại vào.
thùng rác phân loại.
Cho dù là lực độ hay là độ cong, đều cực kỳ chính xác.
Đằng Dạ Hiên rất ngạc nhiên.
“Nhỏ như vậy mà đã học được ném bóng vào rổ rồi sao? Khi tôi nhỏ bằng nó, mới chỉ biết chơi bóng thôi.”
Phong Thần Nam liếc anh ta một cái.
“Đó là do cậu kém”
Không phải, Tổng giám đốc à, sao tôi lại cảm thấy ánh mắt này của anh có chút kiêu ngạo chứ?
Đứa trẻ đó chẳng qua chỉ là giống anh, không phải anh thật sự xem người ta thành con trai mình đấy chứ?
Đẳng Dạ Hiên suýt chút nữa nói những lời này ra ngoài.
Đúng vậy.
Đứa trẻ vừa mới nem xong rác kia, chính là người mà đụng vào Phong Thần Nam ở khu thương mại tuần trước.
Ấn tượng của Đằng Dạ Hiên vô cùng sâu sắc, ngũ quan của cặp song sinh gần như là phiên bản thu nhỏ của Phong Thần Nam, khiến người khác nghi ngờ Tổng giám đốc có con riêng bên ngoài.
Nghĩ đến đây, anh ta không khỏi cảm thán.
“Thật không ngờ, tìm mòn giày sắt cũng không tìm thấy, bây giờ lại chẳng tốn công tốn thời gian.”
Hôm qua anh ta đã tìm người lấy camera ở trung tâm thương mại, phát hiện trong tất cả các camera đều không có hình ảnh của cặp song sinh, vì vậy không thể tìm được tung tích của cặp song sinh.
Không ngờ hôm nay người ta lại tự động xuát hiện trước mặt.
Ngay khi Đằng Dạ Hiên cảm thán, Phong Thần Nam đã sải bước, đi về phương hướng đứa trẻ đi.
“Ý? Tổng giám đốc Phong anh xác định muốn đi qua sao?”
Không hề có câu trả lời, anh ta chỉ đành vội vàng đi theo.
Khi Bé Bốn Thời Đằng Kỳ ra khỏi khu chung cư thì đã cảnh giác thấy có ánh mắt từ xa nhìn cậu.
Chỉ có điều cậu không hề cảm thấy bất kỳ khí tức nguy hiểm nào, nên dứt khoát không quan tâm.
Khi cậu ném xong rác trở về, quay người thì thấy hai người đàn ông cao lớn đi theo.
Khuôn mặt của một người trong đó quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn.
Bé Bốn Thời Đăng Kỳ nheo mắt.
Người ba hời này, sao lại giống như muốn bắt chuyện với cậu vậy?
“Nhóc con.”
Phong Thần Nam đi đến, phát ra giọng nói trầm thấp.
Rất rõ ràng là vì cậu mà đến.
Bé Bốn ngẩng đầu lên, đối diện với đội mắt phượng sâu thẳm đó, vẻ mặt bình tĩnh.
“Chú tìm cháu à?”
“Đền tiền “
sạn Đẳng Dạ Hiên đi theo phía sau anh cũng ngẩn ra.
Qua một lúc, mới nghe thấy:Phong Thần Nam nói: “Người lớn nhà cháu ở đâu? Chú muốn họ đền tiền quần cho chú.”
Bé Bốn Thời Đằng Kỳ chỉ cảm thấy kỳ lạ.
Sau khi suy nghĩ một lúc, cũng đoán được lý do.
Chắc là kế hoạch thăm dò của Bé Lớn và Bé Hai tuần trước đã làm