Dự án hợp tác của Bảo Thắng và tập đoàn Phong thị, giống như lật kèo vậy.
Mãy ngày liên tiếp, trong công ty không hề có ai nhắc đến, không có tin tức gì nữa, Phong Thần Nam cũng không bảo Thời Ngọc Diệp đến tập đoàn Phong thị gặp anh.
Nhưng Thời Ngọc Diệp không vì thể mà thả lỏng, mỗi ngày đều phải đối mặt với hàng loạt áp lực trong công việc.
Khi tổ trưởng tổ thiết kế ném bản thiết kế lên bàn cô lần thứ tám, sắc mặt đã vô cùng khó chịu.
“Bản thiết kế này phải sửa lại, bộ phận sản xuất nói như vậy là quá lãng phí vật liệu “
Cô nhíu mày cố gắng giải thích.
“Điêu này đã được khắc phục theo đúng yêu cầu, dự án cuối cùng đã được hoàn thành rồi, không thể vì lời nói của bộ phận sản xuất mà thay đổi được”
“Vậy cô nên liên lạc trước với bộ phận sản xuất trước khi nộp bản thảo chứ, việc đơn giản như vậy mà vẫn còn cần tôi dạy cô sao? Trước khi cô đến Bảo Thắng rốt cuộc là làm cái gì chứ?”
Tổ trưởng thiết kế Lâm Gia Thanh là người đàn ông xấp xỉ tuổi Thời Ngọc Diệp, quần áo có phong cách độc đáo, thường ăn mặc lộng lẫy, nói rất nhiều.
Những tổ trường thường làm cho mọi người tức đến khóc, không cho người khác thể diện, đồng nghiệp thường âm thầm gọi anh ta là Lâm Tủi Tủi.
Vài ngày trước, Lâm Gia Thanh giao một dự án tạm thời cho Thời Ngọc Diệp.
Các phong cách ra mắt trong mùa dải này đang bị thiếu hụt, công ty đã quyết định sẽ bổ sung thêm một vài phong cách khác.
Nhưng do hạn chế về thời gian, những nhà thiết kế khác đều đã có việc phải làm, cuối cùng chuyện này rơi vào trong tay Thời Ngọc Diệp.
Lâm Gia Thanh là một người có yêu cầu vô cùng cao, Thời Ngọc Diệp đã bị mắng nhiều lần, nhưng vẫn không hề tức giận thay đổi.
Không dễ gì bản thiết kể lân thứ tám mới được định, bây giờ đột nhiên lại bị từ chối, lý do là vì bộ phận sản xuất từ chối sản xuất.
Cô cảm thấy rất vô lý.
“Không phải bộ phận sản xuất phải làm theo những yêu cầu của bộ phận thiết kế sao? Khi nào thì các nhà thiết kế chúng ta phải được sự đồng ý của bọn họ thì mới được thiết kế chứ?”
Loại tình trạng này là chuyện thường diễn ra trong ngành.
Nhưng Bảo Thắng là thương hiệu do một tay cô sáng lập.
Lúc đầu khi thành lập thương hiệu này, cô đã quyết định không được để loại chuyện này xảy ra, ảnh hưởng đến tác phẩm thiết kế. May mà nhờ các quy định về quy trình tiêu chuẩn của cô, thiết kế của thương hiệu Bảo Thắng đã trở lên phổ biến trên toàn thế giới.
Nhưng điều mà cô không ngờ chính là mình lại gặp phải chuyện này khi làm việc ở một chỉ nhánh trong nước.
Thái độ của cô khiến Lâm Gia Thanh rất không hài lòng, anh ta trợn trắng mắt bắt đầu măng mỏ cô.
“Tôi thấy cô hình như chưa từng đi làm bao giờ đúng không? Không biết ở các bộ phận đều phải thông báo trước sao?”
“Tôi thông báo rồi, đối phương nói không vấn đề gì cả, chỉ phí vật liệu vẫn năm trong ngân sách”
Thời Ngọc Diệp không nói dối.
Tuy nhiên Lâm Gia Thanh lại nghe như là lời bào chữa.
“Tôi không quan tâm, dù sao cô thay đổi cái này là được rôi. Ngày mai nhà máy sẽ bắt đầu khởi công, nếu như hôm nay cô không sửa được nó, những tổn thất tiếp theo sẽ được tính lên đầu cô.”
Sau khi mắng chửi xong, Lâm Gia Thanh hừ lạnh rời đi.
Ánh mắt Thời Ngọc Diệp quét qua.
Các đồng nghiệp hóng chuyện, có người có ánh mắt đồng tình, có người có ánh mắt chế giễu.
Cô không hiểu những người có ánh mắt chế giễu này là vì sao.
Nhưng cô không lãng phí thời gian để đoán suy nghĩ của bọn họ, mà cố gắng hoàn thành công việc càng sớm càng tốt, đích thân gọi điện cho bộ phận sản xuất.
“Cô Thời, bản thiết kế của cô chúng tôi hoàn toàn không làm được, quá lãng phí rồi. Hơn nữa các chỉ tiết phương diện của nó có vấn đề rất lớn”
“Hôm qua tôi đã xác nhận với anh rồi, lúc đó anh nói không có vấn đề gì.”
“Cô đừng có vu khống cho tôi”
“Lời tôi nói là thật.”
Tổ trưởng bộ phận sản xuất không ngừng tranh luận, up hiếp nói: “Cho dù thế nào, ngày mai chúng tôi phải khởi công rồi, cô nhanh chóng chỉnh sửa bản thảo rồi giao lên đi”
Nói xong, cô ta cúp điện thoại.
Thời Ngọc Diệp trầm mặt, đại khái cũng hiểu, chắc là có người đang âm thầm bày mưu.
Có điều bây giờ cô không có thời gian đi tìm người bày mưu đó.
Không thể thay đổi bản thảo được.
Cách suy nhất chính là cô đích thân ra tay.
Thời Ngọc Diệp nghiến răng, quyết định tự mình làm một bộ thành phẩm, sau đó lấy cho bộ phận sản xuất làm theo.
Mặc dù bình thường nhìn cô dễ bắt nạt, nhưng trong công việc, tuyệt đối không thể chịu đựng để người khác khiêu khích, đặc biệt là xúc phạm thực lực nghề nghiệp của cô.