Chương 307: Cầu xin bà Vương giúp đỡ
Trong phòng VIP.
Bà Vương vừa mới ngồi xuống chưa được bao lâu đã quay sang, nhìn thẳng vào đôi mẹ con đang ngồi bên cạnh.
“Cô muốn trở về gia tộc? Cô coi Vương gia là nơi muốn đến thì đến, muốn đi thì đi à?”
“Tôi chỉ mong đứa bé có thể được đi học.thôi, nó sắp lên bảy tuổi rồi, đến tuổi đi học rồi nhưng đến một cái hộ khẩu cũng không có..”
“Vậy cô đi tìm ba của đứa bé để tìm cách giải quyết đi, tìm tôi làm cái gì? À, tôi quên mất, ba đứa bé đã mất từ mấy năm trước rồi”
Bà Vương cười khẩy nói, Vương Thanh Tâm nghe thấy vậy, khuôn mặt trắng bệch, mím môi lại, không nói một câu nào.
Bà Vương vuốt ve chiếc nhẫn và vòng tay quý giá trên tay, tiếp tục nói: “Mẹ cô chết sớm, bà cụ cho phép cô ở lại ‘Vương gia chúng tôi cũng là do niệm tình mẹ cô mà thôi. Năm đó lúc tôi bàn chuyện cưới gả cho cô, cô một mực từ chối rồi còn bỏ trốn theo một thãng không có tương lai, lúc ấy cô xem Vương gia chúng tôi là cái gì? Bây giờ ba của đứa bé không còn nữa, cô cảm thấy không ổn nên muốn quay lại cầu xin tôi giúp đỡ, xin tôi thu nhận cô. Cô nghĩ Vương gia chúng tôi là trại tị nạn à?”
Bà Vương nói một tràng, chữ nào cũng sắc bén, rõ ràng là không hề hoan nghênh Vương Thanh Tâm.
Bà ta quả thật vô cùng ghét bỏ cô ta.
Năm đó lúc bàn chuyện cưới gả cho Vương Thanh Tâm, Vương gia đã làm rầm rầm rộ rộ, khiến cho người của cả Bắc Hải đều biết rằng họ muốn tìm một chàng rể tốt cho con gái nuôi. Khi ấy, bà Vương khi ra ngoài đều được người ta khen là một người mẹ nuôi tốt, vô cùng có thể diện, nở mặt nở mày.
Ai mà ngờ được Vương Thanh Tâm đột nhiên bỏ trốn, khiến cho Vương gia vừa chấp nhận một người xin cưới bị hụt hãng, mất hết thế diện.
Năm ấy tính cách của Vương Thanh Tâm vô cùng mạnh mẽ, tự do phóng khoáng.
Khi cô ta quyết tâm rời khỏi Vương gia, đúng là chưa hề nghĩ đến cảnh sẽ có một ngày cô ta rơi vào đường cùng, rơi vào tình cảnh phải quay về cầu xin bà Vương giúp đỡ.
Nhưng Vương Thanh Tâm của bây giờ đã không còn tính cách mạnh mẽ, cứng đầu như ngày xưa, bây giờ cô ta chỉ có mong muốn duy nhất chính là đứa bé có thể được đi học. Cho dù có bị mắng mỏ, chửi bới vài câu, có thể đổi được cơ hội cho con trai đến trường, cô ta cũng cam chịu.
“Bà Vương, về những chuyện đã qua, tôi thành thật xin lỗi bà, lần này là lần cuối cùng tôi cầu xin bà giúp đỡ… Tôi chỉ muốn đứa bé có hộ khẩu để có thể theo học được ở một trường học tốt “
“Có hộ khẩu để có thể theo học được ở một trường học tốt? Nói như vậy chẳng lẽ cô muốn chúng tôi bỏ tiền ra cho con trai cô à2”
“Về phương diện tiền bạc, tôi sẽ tự tìm cách giải quyết, sẽ không làm phiền đến mọi người đâu..”
Bà Vương cười to tiếng, nụ cười thể hiện sự châm biếm.
“Cô cho rằng cô hẹn tôi tới một nhà hàng cao cấp như thế này thì tôi sẽ tin là cô có tiền sao? Nực cười, cô còn chưa cả tốt nghiệp đại học, đi làm công ở bên ngoài có thể kiếm được bao nhiêu tiền? Cho là cô có thể kiếm được một công việc lương cao, đủ để nuôi thằng bé đi chăng nữa, vậy thì ai sẽ giúp cô trông nom, chăm sóc cho đứa bé? Đến lúc đó cô lại chẳng đến nhờ cậy tôi, nhờ tôi quan tâm đứa bé giúp cô sao?”
Vương Thanh Tâm cúi đầu, môi mím chặt, bàn tay nằm chặt góc áo.
“Tôi… Tôi có thể làm ba công việc cùng một lúc để nuôi thằng bé. Còn về việc chăm sóc cho nó thì bà không cần phải lo, tôi sẽ cho nó học nội trú. Còn nếu như việc nhập hộ khẩu cần phải có tiền, tôi có thể trả…”
Đây đã là cách duy nhất rồi.
Bà Vương cười nhạt: “Vậy trước hết cô cứ đưa tiền cho tôi, sau khi cô chuyển đủ tiền, tôi sẽ giúp cô nghĩ cách để cho đứa bé có thể nhập hộ khẩu”
“Thật vậy sao?”
‘Vương Thanh Tâm nghe thấy vậy, như là bắt được một tia hy vọng.
“Đúng vậy, trước tiên cô cứ đưa trước vài chục triệu đi”
“Vài chục triệu…? Cần trả nhiều tiền như vậy sao?” Sắc mặt Vương Thanh Tâm hết trắng rồi lại xanh.
“Phí lời, cô tưởng là muốn cho một đứa trẻ nhập hộ khẩu dễ như vậy à? Tôi còn phải giúp cô khai thông quan hệ, vài chục triệu là còn ít rồi đấy!”
“Tôi…”
Vương Thanh Tâm nghe ộ không ngừng đấu tranh. Lúc này, con trai kéo kéo góc áo của cô ta, nói: “Mẹ ơi, con không cần phải đi học, con có thể ở nhà tự học được”
Nhìn thấy dáng vẻ ngoan ngoãn nghe lời của con trai, khiến cho trong lòng Vương Thanh Tâm càng cảm thấy đau nhói.
Trong nháy mắt, khóe mắt của Vương Thanh Tâm đỏ bừng, nhỏ giọng mắng: “Im miệng, người lớn đang nói chuyện, trẻ con đừng có xen vào”
Thẳng bé mấp máy môi, cảm thấy tủi thân và buồn bã, nhưng cũng không dám khóc, chỉ nhẫn nhịn, nuốt nước mắt vào trong.
cô ta biết thằng bé không