Chương 328: Bệnh tim tái phát
Vương Thanh Tâm lảo đảo, muốn tiến lên kéo đứa nhỏ lại, nhưng lúc này cửa thang máy đã bị mở ra.
Bà Vương kéo đứa trẻ đang khóc nức nở vào thang máy, dùng tay kia liên tục ấn nút đóng thang máy.
“Mę oi, mę…
“Không! Đừng mang con tôi đi!”
Vương Thanh Tâm chạy lên trước, sau đó cô đã kịp lao vào trước khi cửa thang máy đóng lại thành công giật lại đứa trẻ rồi chạy ra khỏi thang máy.
Bà Vương đuổi ra ngoài, sau đó còn muốn giành con với Vương Thanh Tâm.
Không ngờ đúng lúc này thì đứa bé đột ngột nín khóc, đứng thở không ra hơi.
Khi Vương Thanh Tâm nhìn thấy tình huống này thì đã sợ hãi đến mức nắm chặt lấy vai đứa trẻ.
“Con trai, con bị sao vậy? Con khó chịu ở đâu vậy?”
“Mẹ… mẹ, ở đây, đau quá..”
Cậu bé chỉ vào ngực của mình, nói xong thì choáng váng, cả người mất đi trọng tâm ngất đi trong vòng tay của Vương Thanh Tâm.
Tay bà Vương sững sờ trên không trung.
Phản ứng đầu tiên xuất hiện trong đầu là nhanh chóng rũ sạch quan hệ với chuyện này.
“Vừa rồi tôi không có chạm vào thằng bé, tôi không có chạm vào thằng bé. Nhìn xem, tay của tôi còn chưa có chạm vào nó!”
Vương Thanh Tâm thậm chí còn không có tâm trí để truy cứu vấn đề với bà ta, cô ta lo lắng đến mức bế đứa trẻ chạy về hướng nhân viên y tế, vừa chạy vừa hét.
“Bác sĩ! Bác sĩ, mau xem con trai tôi đi! Giúp nó!”
Các nhân viên y tế hoảng sợ và vội vàng kiểm tra cho đứa trẻ.
“Có chuyện gì vậy? Bác sĩ, bác sĩ có thể cho tôi biết tại sao đứa trẻ lại đột ngột ngất xỉu không?”
“Nhịp tim của đứa trẻ không bình thường, con cô có tiền sử bệnh tim không?”
Đôi môi Vương Thanh Tâm tái nhợt như khuôn mặt của cô ta.
“Vâng, đúng vậy”.
“Đứa trẻ bị kích thích, nên trái tim choáng ngợp không thể chịu đựng được, bây giờ có dấu hiệu suy tim. Tôi không chắc liệu thằng bé có thể sống sót.”
Lời nói của bác sĩ khiến Vương Thanh Tâm không khỏi xanh mặt.
Nghĩ đến chuyện vừa xảy ra thì cô ta đột nhiên quay lại nhìn về hướng thang máy. Lúc này làm gì còn thấy hình bóng của bà Vương?
Sau khi đứa trẻ bất tỉnh thì chân bà Vương như được bôi dầu nhanh chóng chạy biến đi.
Khi Thời Ngọc Diệp nhận cuộc gọi của Vương Thanh Tâm thì cô đã nghe thấy tiếng khóc của cô ta trong điện thoại.
Sau khi nghe lý do thì sắc mặt của cô không khỏi chìm xuống.
“Được, tôi sẽ đến bệnh viện ngay lập tức.”
Sau khi cúp điện thoại, Phong Thần Nam đang thu dọn vali quay đầu nhìn cô.
“Ở bệnh viện xảy ra chuyện?”
“Con trai của Vương Thanh Tâm bị lên cơn đau tim, bệnh viện nói rằng không có cách nào cứu chữa, cô ta cầu xin em qua đó nhìn xem”
Phong Thần Nam dừng lại, sau đó nói.
“Anh đi với em”
Không thể không nói rằng Vương Thanh Tâm thực sự là một người phụ nữ có số khổ.
Trong những ngày qua khi Phong Thần Nam và Thời Ngọc Diệp đến thành phố Hải Châu thì họ thực sự đã chứng kiến cái gọi là vận mệnh nhấp nhô.
Khi đến bệnh viện, sau khi họ nghe qua tình trạng của đứa trẻ từ miệng bác sĩ thì đã thở dài rằng vận mệnh trêu người.
“Trước tiên phải phẫu thuật cho đứa bé để thay trái tim khác. Với độ tuổi của đứa bé thì để tìm được người phù hợp không phải dễ, dù có tìm được cũng thì sợ không thích hợp”
Đây là những gì bác sĩ nói.
Có nghĩa là không có cách nào để xoay chuyển cục diện nữa.
Vương Thanh Tâm cực kỳ đau lòng, cô ta lôi kéo Thời Ngọc Diệp khổ sở van xin.
“Mợ Phong có thể ra tay giúp đứa trẻ một lần nữa không? Tôi không biết tôi còn có thể nhờ ai khác bây giờ. Ba của thằng bé nói rằng, lần trước phẫu thuật là do cô phụ trách, nói cô là bác sĩ rất tài giỏi, tôi phải tin tưởng cô, mợ Phong, tôi cầu xin cô nghĩ cách cứu thằng bé giúp tôi đi.”
Gương mặt của Thời Ngọc Diệp lộ vẻ xấu hổ.
“Nhưng, chúng tôi đã đặt vé máy bay cho tới nay, một chút nữa chúng tôi phải đến sân bay.
Ngay cả khi ca phẫu thuật có thể được thực hiện ngay bây giờ, tôi cũng sẽ mất ít nhất hai hoặc ba giờ”
Phẫu thuật tim không phải là một ca tiểu phẫu, để thực hiện một ca phẫu thuật cho một bệnh nhân khác phải mất hơn mười tiếng đồng hồ.
Hai hoặc ba tiếng mà Thời Ngọc Diệp nói đã nhanh hơn nhiều lần so với các bác sĩ bình thường.
Nhưng thời gian cũng không cho phép cô phẫu thuật tại đây.
“Mợ Phong, tôi thành thật cầu xin cô… Đứa trẻ vẫn còn nhỏ, cũng chưa bao giờ được đến trường. Thực sự không thể cứ để như thế này. Xin cô hãy giúp đỡ!”
Vương Thanh Tâm muốn quỳ xuống van xin nhưng bị Thời Ngọc Diệp ngăn lại.
Cô thở dài nhìn Phong Thần Nam, trong lòng