Chương 329: Kỹ năng linh hoạt của thần y
Thời Ngọc Diệp Ông cụ Vương đã giận sôi người lên, ông ấy cầm điếu thuốc gõ gõ vào gạt tàn: “Bà giết con của Vương Thanh Tâm, Vương Thanh Tâm quay đầu tìm Phong Thần Nam, bà cho rằng công ty Vương thị của chúng ta rất được cứu sao? Bà còn mặt mũi bảo tôi đi nhờ luật sư đệ đơn kiện?
Chúng tôi đều bị bà làm cho sụp đổ rồi.!”
Bà Vượng sững sờ một hồi, cả người cứng đờ.
Trong một lúc nhất thời, bà ta chỉ nghĩ đến việc giải trừ quan hệ với đứa trẻ, nhưng lại quên mất có Phong Thần Nam.
“Vậy thì, tôi nên làm gì đây?”.
Ông cụ Vương sững sờ nhìn bà ta, ông ta lại càng muốn tát cho bà ta một cái.
“Bà còn mặt mũi nào hỏi tôi? Kêu bà đi xin lỗi thì bà sẽ đi xin lỗi sao?! Thay vì xin lỗi, bây giờ bà lại gây phiền phức cho tôi. Tôi thật sự đã trải qua tám kiếp xui xẻo mới cưới được bà!”
Bà Vương đang định nói rằng bây giờ bà ta sẽ xin lỗi đám người Phong Thần Nam.
Nhưng vào lúc này, điện thoại của ông cụ Vương vang lên.
Mặt bà ta tái xanh.
Mặt chồng bà ta cũng đen lại.
Chỉ thấy ông cụ Vương trả lời điện thoại với vẻ mặt bình thản.
“Chủ tịch Vương, đã xảy ra chuyện lớn rồi. Vốn của Phong thị đã rút hết, cổ phần cũng bị rút hết, ngay cả vụ hợp tác cũng bị dừng hoàn toàn!”
Ông cụ Vương cảm thấy tay mình run lên khi cầm điện thoại, bình tĩnh hỏi: “Có thể trụ được bao lâu?”
“Không thể nào, thưa ông, công ty của chúng ta không thể tiếp tục nếu không có quỹ đầu tư của Phong thị. Bây giờ nhiều người đã nghe tin và bắt đầu bán cổ phiếu. Trong vòng ba ngày, bảng ta có thể phá sản.
“Được rồi, tôi hiểu rồi. Tôi sẽ nói chuyện này sau khi đến công ty”
Ông ta cúp điện thoại liền đặt xuống, càng ngày càng khó thở.
Ngẩng đầu nhìn người vợ đang co quắp cổ, ông cụ Vương cảm thấy tim đau thắt lại, tức đến khó thở.
“Bây giờ thì tốt rồi, nhà của chúng ta hoàn toàn bị người đàn bà hôi thối như bà phá nát rồi!”
Sau một tiếng hét.
Ông ta chỉ cảm thấy lồng ngực của mình co giật, tầm nhìn trở nên đen kịt, mất trọng tâm và ngã xuống.
Ngay sau đó, tiếng kêu hoảng hốt của bà Vương vang lên từ biệt thự.
“Ông ơi…”
Lại một lần nữa nhìn Thời Ngọc Diệp chữa trị cho bệnh nhân, Vũ Khôi cảm thấy may mắn gần đây của mình tốt đến mức bùng nổ.
Nếu một chút nữa anh ta đi mua một vé số, có thể anh ta sẽ trúng được giải nhất.
Thời Ngọc Diệp lấy những chiếc kim bạc đã được khử trùng và châm kim vào một số huyệt đạo lớn trên cơ thể bệnh nhân.
Thứ tự của cô ấy khác với đông y nói chung, nhìn có vẻ mất trật tự, nhìn kỹ mới thấy choáng.
Trợ lý bên cạnh Vũ Khối rốt cuộc không nhịn được hỏi.
“Anh Vũ, tại sao tôi chưa từng thấy kỹ thuật của cô ấy bao giờ? Cô ấy làm như vậy có xảy ra chuyện gì không?”
Vũ Khối liếc nhìn anh ta một cái.
“Tôi thường dạy cậu như thế nào? Cậu đã quên núi cao còn có núi cao hơn sao? Cậu nhìn kỹ đi, cô ấy trước tiên phong ấn mấy huyệt lớn của bệnh nhân rồi ngưng tụ khí lại, chính là để giảm bớt gánh nặng cho tim thôi, vả lại mấy người kia..”
Sau lời giải thích của Vũ Khôi, trợ lý đột nhiên nhận ra, ánh mắt của anh ta nhìn Thời Ngọc Diệp có chút ngưỡng mộ hơn.
“Thật quá lợi hại, khởi đầu nguy hiểm như vậy, tôi cũng không dám làm”
“Đúng vậy, đây là một phương pháp khác mà chỉ có thể thử sau nhiều năm tích lũy kinh nghiệm phong phú. Chúng ta may mắn có thể đặt chân ở đây, và học hỏi được kinh nghiệm quý báu đó là điều may mắn của chúng ta.”
“Thầy Vũ, anh nói đúng là có đạo lý!”
Thời Ngọc Diệp bên kia khi tiêm xong thì cũng xông hương. Xông hương là để dẫn khí Lần cuối cùng lấy cổ trùng cho bệnh nhân thì chìa khóa cuối cùng là xông hương.
Hương ngày hôm nay cô dùng là nhờ Vũ Khối chuẩn bị cho, tuy rằng vội vàng chuẩn bị nhưng mà dùng để dẫn khí thì hiệu quả vừa đủ.
Trong tay Thời Ngọc Diệp, nếu cô có thể không dùng dao trên người bệnh nhân thì cô sẽ không dùng.
Sở dĩ cô chọn đông y là vì trong đông y có nhiều khả năng.
Nhưng mà điều kiện tiên quyết là phải nắm rõ các huyệt đạo và khí của cơ thể con người.
Là hậu duệ của gia tộc Công Tôn thì chuyện nhỏ nhặt này chẳng khiến cô bận tâm chút nào.
Lúc đầu, Vũ Khởi nghiên cứu cẩn thận và vẫn có thể hiểu được Thời Ngọc Diệp đang làm gì, nhưng về sau thì anh ta hoàn toàn không hiểu được.
Rõ ràng là cô đang điều trị tim nhưng tại sao cô cần phải châm kim từ đỉnh đầu đến ngón chân?
Cuối cùng.
Anh ta không thể không hỏi.
“Cô Thời, tôi xin lỗi, xin cho phép tôi ngắt