Khóe miệng Thời Ngọc Diệp giật giật.
“Có lẽ chỉ là bạn bè bình thường thôi đúng không? Chỉ dựa vào một tấm ảnh, thì nói rõ được cái gì chứ.”
Phó Uyển Hân hừ một tiếng, lại có một tin hot khác xuất hiện.
“Chị xem tin này này, nghi ngờ Phong Thần Nam hủy bỏ hôn ước thứ hai. Nhiều năm trước Phong Thần Nam và Tô Cẩm Tú đã có hôn ước với nhau rồi, sau khi Tô Cẩm Tú ra nước ngoài anh ta hủy bỏ hôn ước, lấy một người phụ nữ khác.
Bây giờ vợ cũng đã chết được năm năm rồi, nhà họ Phong lại bàn chuyện hôn sự với nhà họ Tô, kết quả vị nam chính này lại mẹ nó qua lại với một người phụ nữ khác.”
Nội dung trên facebook viết rất có cơ sở có lý, rất khó để người khác không tin.
Thời Ngọc Diệp nghe thấy vậy chỉ cảm thấy rất đau đầu.
Dưới sự phóng đại và bịa đặt trên mạng, sự thật chìm sâu dưới đáy biển.
Cô và Phong Thần Nam thật sự không có bất kỳ quan hệ gì, sao không có ai tin chứ?
“Có điều nói đi nói lại, vừa rồi em nhìn bức ảnh rất lâu, luôn cảm thấy bóng lưng trong bức ảnh có chút quen thuộc.”
Phó Uyển Hân thu lại cảm giác tức giận vừa rồi, đột nhiên chuyển sang biểu cảm quen thuộc của Holmes.
Thời Ngọc Diệp nhìn thấy dáng vẻ nâng cằm của cô ấy, cảm thấy đặc biệt bất an.
“Ý, không đúng, sao em lại cảm thấy người trong bức ảnh này là chị nhỉ? Nhìn cái túi này, kiểu tóc này, còn có hình như hôm qua cậu mặc áo khoác nâu đúng không?”
Quả nhiên.
“Đệt. Không phải chứ…”
Lời của Phó Uyển Hân vẫn chưa nói xong, thì đã bị Thời Ngọc Diệp bịt miệng, đẩy vào phòng uống nước.
May mà vừa rồi âm lượng không quá cao, các đồng nghiệp khác đang bận tán gẫu không chú ý đến, nếu không Thời Ngọc Diệp hoàn toàn kết thúc rồi.
Trong phòng uống nước, Phó Uyển Hân mở to mắt, khuôn mặt tràn đầy không thể tin được.
“Chị Thời, hôm qua chị…”
Thời Ngọc Diệp nhíu mày, mới giải thích: “Hôm qua bọn chị thật sự chỉ đi ăn một bữa cơm mà thôi, trên mạng đều là viết linh tinh.”
“Tổng giám đốc Phong nhiều tiền như vậy, mà lại đưa chị đi ăn quán ăn ven đường sao?”
“Không phải như vậy.
“Chị Thời, cho dù anh ta có ý với chị, chị cũng đừng có tiếp nhận người đàn ông như vậy. Mẹ em nói, đừng bao giờ lấy người đàn ông keo kiệt”
“Chuyện này giám đốc Trịnh có biết không?
Nếu như để giám đốc Trịnh biết thì tình yêu lén lút của hai người sẽ gặp nguy hiểm đấy. Ai, quen biết với những người giàu có thật là phí tâm sức mà.”
Sau khi Phó Uyển Hân nói một lèo, còn quen bổ sung một câu: “Chị yên tâm đi, chuyện này em tuyệt đối sẽ không nói với ai đâu.”
Thời Ngọc Diệp phát hiện, người phụ nữ trước mắt này nói chuyện cứ như đang chơi một trò chơi độc lập vậy. Cô dứt khoát từ bỏ giải thích, quay trở lại vị trí làm việc của mình.
Trong một căn hộ cao cấp ở thành phố.
Tô Cẩm Tú đã tức cả đem, thậm chí còn không thèm ăn sáng.
Người đại diện chị Văn ngôi bên cạnh trên ghế sô pha, điện thoại sắp bị gọi đến nổ tung rồi, trong một tiếng mà cô ta đã tiếp không dưới hai mươi cuộc gọi rồi.
“Đây đều là những chuyện bịa đặt, các người đừng gọi nữa.”
“Quan hệ của Cẩm Tú nhà chúng tôi và Tổng giám đốc Phong rất tốt, không ảnh hưởng gì đến việc kết hôn, chuyện đại diện cũng không có vấn đề gì cả”
Không dễ dàng gì mới có thể yên tĩnh một lát, chị Văn cuối cùng cũng có thời gian nói chuyện với Tô Cẩm Tú.
“Cẩm Tú, chuyện này em đã gọi điện thoại nói chuyện với Tổng giám đốc Phong chưa? Chuyện chụp trộm anh ta giải thích thế nào?”
Cô ta nghiến răng, giọng nói có chút nghẹn ngào.
“Không nghe điện thoại.”
“Vậy em với anh ta là thế nào?”
Tô Cẩm Tú mím môi không nói, chị Văn thấy dáng vẻ của cô ta, trong lòng có chút bồn chồn.
“Không phải chứ. Cẩm Tú, em đừng nói với chị rằng em và anh ta đã lạnh nhạt rồi đấy? Em phải biết, ở bên ngoài chị giúp em lấy được rất nhiều đại diện, đều là dựa vào danh nghĩa của hôn lễ này, còn có những nhà tài trợ đó đều là nể mặt Tổng giám đốc Phong, mới đồng ý ném tài nguyên-cho em”
Chị Văn nói, sắc mặt Tô Cẩm Tú cứng đờ vài giây.
Mấy ngày này, người lớn của nhà họ Phong và nhà họ Tô đều đặc biệt nhiệt tình lên kế hoạch tổ chức đám cưới.
Nhưng Phong Thần Nam lại không hề quan tâm.
Không, anh đã từng từ chối, nhưng mọi