Tô Cẩm Tú Mẹ Phong vô cùng tức giận.
Đứa con trai này của bà ta, từ nhỏ đã đặc biệt ưu tú, thậm chí còn kế thừa về mọi mặt, chỗ nào cũng tốt, chỉ có một khuyết điểm duy nhất, đó chính là mắt chọn phụ nữ.
Đặc biệt là từ sau khi cưới Hoắc Băng Tâm vào nhà, thẩm mỹ của con trai bắt đầu lệch lạc, nhưng Hoắc Băng Tâm đã chết bao nhiêu năm rôi, con trai vẫn còn chọc giận người mẹ là bà ta, không chọc bà tức chết không từ bỏ.
“Cho dù thế nào con cũng sẽ không kết hôn với Tô Cẩm Tú”
Phong Thần Nam không hề giải thích sự thật của mấy tin hot trên mạng cho mẹ mình, ngược lại lại dùng cơ hội này để cảnh cáo bà ta không có cửa can thiệp vào hôn nhân của anh.
“Thần Nam sao con lại ngu như lừa vậy?”
Trong điện thoại truyền đến tiếng rống của người phụ nữ: “Mẹ và ba con đã tốn không biết bao nhiêu tâm sức mới sắp xếp được hôn sự này cho con, sao con lại không hài lòng chứ? Con phải cho mẹ một lý do”
Cuối cùng bà ta cũng hỏi đến vấn đề này.
“Con không thích cô ta”
“Tại sao lại không thích con bé? Con và Cẩm Tú đã quen biết từ nhỏ, thời gian đi học không phải cũng từng yêu đương sao? Tại sao đột nhiên lại nói không thích là không thích chứ?”
Phong Thân Nam nhíu mày, ký ức trong quá khứ trào dâng, những cái gọi là sự thật đó, muốn xấu xa thế nào thì xấu xa thế đó.
Anh thật sự không muốn nhớ lại chút nào.
“Chuyện này không cần phải nói nữa, con sẽ không thay đổi quyết định của mình đâu. Cho dù thật sự muốn tìm một người phụ nữ để kết hôn, con cũng không lựa chọn Tô Cẩm Tú đâu”
Nói xong, Phong Thần Nam không hề lưu tình cúp điện thoại.
Mẹ Phong ở bên kia điện thoại tức phát run, sau đó tức giận ném điện thoại xuống đất.
Bốp.
“Tức chết tôi rồi. Thật sự muốn tôi tức điên lên mới cam lòng mà”
“Sao con lại tức giận như vậy chứ?”
Bên phía phòng khách truyền đến tiếng tức giận của ông Phong.
Ông ta sớm đã biết vợ mình đang nói chuyện với con trai, nhưng ông ta không đồng ý bà ta dùng phương thức này để trút giận.
Đám người làm nghe thấy có âm thanh đổ vỡ, vội vàng chạy đến phòng khách dọn đẹp.
Mẹ Phong quay đầu đối diện với ông Phong, tức giận nói.
“Con trai sắp tạo phản rồi, tôi còn không được tức giận sao? Ông có biết vừa rồi nó nói cái gì trong điện thoại không? Cho dù có kết hôn cũng sẽ không lấy Tô Cẩm Tú. Ha, lễ nào nó muốn lấy cô gái ven đường kia sao?”
Bà ta càng nói càng tức giận, ngược lại ông Phong bình thường đặc biệt cáu kỉnh, bây giờ lại bình tĩnh ngoài ý muốn.
“Nó còn nói cái gì nữa?”
“Còn có thể nói cái gì? Không phải chỉ là để chúng ta không quản chuyện đám cưới của nó nữa sao. Thằng nhóc này, nó muốn cái gì tôi đều đồng ý, nhưng kết hôn là chuyện trọng đại cả đời.
Hoắc Băng Tâm trước kia chính là bởi vì không có cửa của tôi, mới khiến trong nhà đến nỗi gà bay chó nhảy. Tôi không thể để chuyện này xảy ra lần nữa đâu”
Con trai có tính cách như vậy, không thể ép được.
Nhưng bọn họ không muốn nhìn thấy con trai mình trông hôn lễ, phạm phải quyết định sai lâm lần thứ hai này, khiến cho mối quan hệ trong gia đình trở lên đặc biệt cứng nhắc.
Ông Phong liếc nhìn bà Phong.
“Người cũng đã chết rồi, sao bà vẫn còn oán hận đứa nhỏ đó nhiều như vậy chứ?”
“Người phụ nữ đó chính là một tai họa, cho dù chết cả trăm năm, cũng không thể quét sạch oán hận không lòng tôi.”
Lần này ông Phong cũng không muốn nói chuyện với bà Phong nữa: Chỉ nghe thấy ông ta hừ một tiếng, sau đó quay người trở về phòng, chỉ lưu lại tiếng tức giận.
“Còn nói con trai cứng đầu, rõ ràng là do bà có thành kiến”
Mẹ Phong vần còn chìm đắm trong sự tức giận của mình, hoàn toàn bỏ qua lời nói của ông ta.
“Không được, chuyện này tôi tuyệt đối không được bỏ qua, ngày nào còn có tôi, tôi tuyệt đối sẽ không để một người phụ nữ không ra gì gả vào nhà Phong chúng ta đâu.”
Nghĩ đến đây, bà ta vội vàng lấy điện thoại từ trong tay người hầu, tìm mấy lần mới gọi được.
“Alo, cậu mau thay tôi điều tra xem gần đây Thần Nam tiếp xúc với ai.”
Buổi tối.
Quán bar Vatican.
“Ha ha ha, không ngờ cậu đường đường là cậu chủ nhà họ Phong, trước giờ luôn muốn gió được gió