Đăng Dạ Hiên ở từ xa đã nhìn thấy Mẫn Tuyết Nguyệt.
Nhưng lực chú ý của anh ta lại đặt nhiều hơn lên người đứa nhỏ ở bên cạnh.
Đây, đây, đây, không phải là đứa trẻ có vẻ ngoài trông giống vẻ ngoài của Tổng giám đốc sao?
Người bên cạnh là mẹ của đứa nhỏ hả?
Thật không ngờ tới được mẹ ruột của đứa nhỏ quả nhiên là một chị gái lạnh lùng, kiểu người phụ nữ mạnh mẽ này có chút khác so với mẫu người tiêu chuẩn của Tổng giám đốc, anh ta thậm chí còn không nhớ rõ Tổng giám đốc và người phụ nữ này tiếp xúc với nhau khi nào nữa.
“Đăng Dạ Hiên, cậu quay lại nói với cái tên Tần Gia Hưng kia một chút, sau này đừng gọi tôi tới làm mấy việc như nếm thử đồ ăn này nữa”
“À, được, tôi biết rồi”
Phong Thần Nam dường như không có chuyện gì căn đặn nữa, hai người cứ như vậy mà lướt ngang qua người Mẫn Tuyết Nguyệt.
Đằng Dạ Hiên lặng lẽ liếc nhìn Phong Thần Nam, phát hiện trên gương mặt anh không có một chút biến hóa nào cả.
Không chỉ riêng gì anh, ngay cả Mẫn Tuyết Nguyệt cũng có chút ngoài ý muốn, không nhịn được đưa tay sờ loạn trên khuôn mặt mình.
“Chẳng lẽ mười năm nay mình thay đổi quá nhiêu cho nên anh ta không nhớ rõ mình sao?”
Bé Sáu đứng bên cạnh, xoay người sang chỗ khác nhìn chằm chắm bóng dáng của Phong Thân Nam, trông có chút đăm chiêu.
Mãn Tuyết Nguyệt ngồi xổm xuống, hai tay nựng hai cái má bánh bao trên mặt Bé Sáu.
“Bé Sáu, cháu quen người kia hả?”
“Vâng, là ba mà”
Củ cải đỏ gật đầu, còn bổ sung thêm: “Nhưng hình như là không phải”
Mẫn Tuyết Nguyệt không hiểu được: “Cái gì mà không phải?”
Đầu là nguyên nhân làm cho Thời Ngọc Diệp mang sáu bào thai, như vậy chết còn gọi là không phải?
Vậy còn người sống thì là cái gì?
Đương nhiên, hàm ý trong lời nói của Bé Sáu cùng với suy nghĩ của cô ta hoàn toàn không giống nhau.
“Bộ dạng của ba giống như là sẽ gặp chuyện gì đó không may.”
Chỉ nghe thấy cậu bé mơ hồ nỉ non một câu như vậy, bàn tay đang nắm tay Mẫn Tuyết Nguyệt đột nhiên buông ra, sau đó lạch bạch chạy về phía Phong Thân Nam đang đi.
“Này? Bé Sáu, cháu đừng có chạy lung tung.”
Người phục vụ mới vừa mở cửa kính lớn ra, Phong Thần Nam đang chuẩn bị nhấc chân ra ngoài, đột nhiên ở phía sau có một vòng tay nhỏ ôm lấy anh.
Đăng Dạ Hiên bất ngờ không kịp phòng bị mà hoảng sợ.
“Nhóc con, cháu có chuyện gì hả?”
Động tác của Phong Thần Nam dừng lại một chút, cúi đầu đối mắt với đôi mắt vô cùng đơn thuân của đứa nhỏ, sắc mặt cứng đờ.
Đôi mắt giỗng như mắt phượng, trong veo thuần khiết hoàn toàn khác với anh.
Không có sự nghịch ngợm, không có thâm trầm tính toán, không có sự kỳ quái tinh tường.
Đứa nhỏ này hoàn toàn không giống với đứa nhỏ mà anh gặp gỡ ở đưới tâng hầm của trung tâm thương mại.
Bé Sáu trừng mắt nhìn, nhìn vào cặp mắt sâu không lường được của ba mình, thật lâu sau mới cất giọng ngọng nghịu nói: “Chúc mừng phát tài”
Phong Thần Nam: “?”
Đằng Dạ Hiên: “?”
Thằng nhóc này đến giỡn chơi với anh Phong đó hả?
“Cháu muốn làm gì?”
Giọng nói của Phong Thần Nam trầm thấp mà từ tính, mơ hồ mang theo một chút kiên nhãn, không khỏi làm cho Đằng Dạ Hiên cảm thấy có chút ngoài ý muốn.
Nhóc con nhếch miệng cười, đôi mắt phượng nho nhỏ cong lại thành hình trăng lưỡi liền, rất là vui vẻ, thanh âm non nớt làm cho người ta cảm thấy cực kỳ hứng thú.
“Chúc chú thượng lộ bình an, thân thể khỏe mạnh, mọi sự thuận lợi, mọi điều mong muốn đều sẽ thành hiện thực.”
Thật vất vả mới có thể nói hoàn chỉnh mấy câu thành ngữ.
Bé Sáu dừng lại, áy náy đặt ngón trỏ ở trên cằm, cúi đầu nỉ non.
“A, cháu chỉ biết mấy cái này thôi, không nhớ được các khác”
Đằng Dạ Hiên thở phào một hơi, nhìn đến ánh mắt sắc bén của Phong Thần Nam, nhanh chóng che miệng lại len lén cười thầm, bả vai cũng không kiềm được mà run run.
Đứa nhỏ này đột nhiên làm nũng bán manh, thật sự đáng yêu đến không muốn sống nữa mà.
Mãn Tuyết Nguyệt đứng ở đấy choáng váng cả người.
Đứa nhỏ bây giờ là… cái này chắc sẽ không phải là một sức mạnh bí mật kỳ lạ của Bé Sáu mà Thời Ngọc Diệp từng nhắc đến nhỉ?
“Còn gì nữa không?”
Phong Thần Nam nhìn chằm chằm cái đầu nhỏ, hoàn toàn không có ý thức được lúc này mình tràn ngập sự kiên nhãn và hòa ái.
Bé Sáu ngây ngô ngẩng đầu, còn thật sự hạ †ầm mắt nhìn xuống đất, giống như là muốn xác nhận các gì đó, sau một lúc lâu mới thấy cậu bé hơi thả lỏng tâm tình, lắc đầu, nói: “Không có.”
Phong Thần Nam rất phối hợp: “Cảm ơn, chú phải đi rồi”
Củ cải đỏ ngoan ngoãn buông tay ra, nhìn ba theo sát chú trợ lý rời khỏi nhà hàng.
Trước khi đi, Phong Thần Nam còn vô tình hay hữu ý nhìn thoáng qua Mẫn Tuyết Nguyệt.
Cô ấy vốn định