Trên xe, Vân Mặc Tích gọi điện thoại cho Thời Văn Nghĩa, báo cáo lại hết một lượt những chuyện xảy ra ngày hôm nay của Thời Ngọc Diệp cho ông ấy.
Người ở đầu dây bên kia nghe đến đoạn Thời Ngọc Diệp vung chỉ phiếu thì ngạc nhiên hỏi ngược lại: “Con bé thực sự làm như thể sao?”
“Đúng vậy”
“Vậy thì mụ điên kia sẽ thấy nhục nhã lắm nhỉ?”
“Giận điên tại chỗ”
Thời Văn Nghĩa cười vô cùng sảng khoái.
“Con gái bảo bối của tôi lớn thật rồi, không để người khác tùy tiện bắt nạt mình nữa!”
Trước đây, điều ông ãy lo lắng nhất là tính cách của cô quá yếu đuối.
Có lẽ là bởi vì hôi còn nhỏ Thời Ngọc Diệp bị người ta bắt cóc, để lại ám ảnh, dẫn đến tính cách khúm núm, bảo sao nghe vậy, cứ để người ta bắt nạt mình, ông ấy thấy mà đau lòng.
Năm năm trước, ông ấy tìm lại được con gái mình, tốn bao nhiêu công sức mới gây dựng được tính cách mới cho cô, độc lập tự cường, tài giỏi hơn người, cũng không cần lo lắng cô sẽ bị người khác ức hiếp nữa.
“Nhưng mà, cậu phải chú ý bên phía công ty một chút. Tôi nghe cậu nói vậy thì cảm thấy chất lượng nhân viên ở chỉ nhánh công ty Bảo Thắng có chút vấn đề, tôi sẽ cử người điều tra rõ ràng, nếu như bọn họ khó quản lý thì trực tiếp đuổi luôn”
“Vâng, ông chủ.”
Vân Mặc Tích không có quá nhiêu quyên nhúng tay vào chuyện của doanh nghiệp dòng họ, công việc của anh chỉ là bảo vệ an toàn của cô chủ.
Mặc dù Thời Văn Nghĩa đã giao sự nghiệp của dòng họ ra nhưng vẫn có phân lượng và quyên phát ngôn.
Bảo Thăng chỉ là một phân nhỏ trong sản nghiệp nhà họ Thời, còn là thương hiệu mà con gái ông ấy sáng lập nên. Mà công ty ở thành phố Hải Phòng chỉ là một chi nhánh nhỏ của thương hiệu Bảo Thẳng mà thôi.
Nếu như việc quản lý xảy ra vấn đề thì sẽ không có biện pháp xoay chuyển tình thế, khiến công ty trực tiếp đóng cửa luôn.
Nhưng dù sao thì vạch giới hạn của ông chủ chính là con gái ruột, ai bắt nạt con gái yêu của ông ấy thì ông ấy sẽ tìm người đó tính sổ.
Có mất tiền hay không, ông ấy không thèm quan tâm.
“Phía Phong Thần Nam, và cả một nhà từ trên xuống dưới đều như kẻ điên kia, cậu cũng phải để ý vào, đừng để bọn họ có cơ hội gây phiền phức cho Ngọc Diệp.”
“Vâng, xin ngài yên tâm.”
“Còn nữa, lúc thăng nhãi kia đến thành phố Hải Phòng thì tôi sẽ báo cậu đi đón nó sau”
Vân Mặc Tích nghe vậy thì không khỏi ngạc nhiên: “Cậu chủ cũng đến thành phố Hải Phòng sao?”
“Hừ, tôi chỉ muốn đánh gãy đôi chân đó luôn, cả ngày chỉ biết bám theo em gái, bây giờ còn không muốn quản lý sự nghiệp, một lòng chỉ muốn bay đến thành phố Hải Phòng tìm Ngọc Diệp”
“Khụ, cậu chủ chỉ quan tâm người nhà thôi mà.
Nghiêm túc mà nói thì cậu chủ nhà họ Thời mới là ông chủ của Vân Mặc Tích, anh ông dám nói xấu ông chủ mình trước mặt người khác, kể cả người đó là ba của ông chủ thì anh cũng không dám.
Thời Văn Nghĩa xì một tiếng, tức giận nói: “Quan tâm người nhà thì nên để tôi tới thành phố Hải Phòng, nó ở lại Pháp xử lý công việc của dòng họ mới phải! Thằng nhóc thối, vì tránh tôi ngăn cản nó mà ra tay trước, kiếm cớ chạy đi, nói rằng nó hết bận dự án nghiên cứu khoa học thì sẽ bay thẳng đến thành phố Hải Phòng luôn. Cậu coi đấy, đàn ông suốt ngày chỉ biết đến em gái như nó thì có tiền đồ gì?”
Khóe môi Vân Mặc Tích giật giật, chỉ có thể cười gượng.
Nhà họ Thời trọng nữ khinh nam, từ lúc cô chủ được sinh ra đã được yêu thương chiều chuộng, sau đó bị người ta bắt cóc, năm năm trước vất vả mãi mới tìm được người, mọi người càng yêu thương cưng chiều cô hơn rất nhiều.
Ông Thời nói người khác, không phải bản thân ông ấy cũng thế sao?
Hôm sau đi làm, suýt chút nữa Phó Uyển Hân đến muộn.
Thời Ngọc Diệp thấy cô ấy vội vàng quẹt thẻ, không nhịn được trêu chọc một câu: “Ở gần như vậy nên to gan hả? Thời gian quẹt thẻ còn muộn hơn cả lúc trước.”
Phó Uyển Hân ai oán: “Em đâu biết tàu điện ngầm lại đông thế đâu! Đợi mấy lượt vẫn không thể chen lên, sầu chết đi được. Chị Thời, chị đi tàu điện ngầm đi làm mà không bị muộn sao?”
“Gần đây chị không đi tàu điện ngầm”
“Ơ, thế chị đi