Vị đồng nghiệp kia nói xong thì những người khác cũng lo lắng theo. Không chỉ cô ãy, rất nhiều người khác cũng muốn lấy lòng giám khảo theo bản năng.
“Tôi cũng vậy, tôi còn cố ý thiết kế theo chủ đề văn hóa phong trào Phục Hưng, xem ra lân này lành ít đữ nhiều rồi” Mạc Minh Anh cũng rất lo lắng.
Đang lúc mọi người đau đầu thế này, bỗng nhiên có ai lên tiếng cắt ngang cuộc trò chuyện này.
“Này, tôi có thể hỏi một chút không, cô lấy tin tức này từ đâu ra vậy?”
Mọi người nghe vậy thì ngạc nhiên, lập tức quay lại nhìn người vừa nói chuyện – Thời Ngọc Diệp.
Vào công ty được một tháng rồi, hình như đây là lân đầu tiên cô chủ động tham gia vào cuộc nói chuyện của bọn họ.
Dù vậy, mọi người lại không thích hành vi chủ động tiếp lời của cô, thậm chí còn có người lén lườm cô một cái, khẽ xì một tiếng.
“Không dự thi thì hỏi làm gì? Tin tức nội bộ này liên quan gì đến cô ta chứ?”
Sau khi trải qua chuyện ngày hôm qua, có mấy đồng nghiệp không có thiện cảm với Thời Ngọc Diệp nữa. Nhưng cho dù có người âm thâm chê cười, đồng nghiệp nữ lấy được tin tức kia vẫn thành thật trả lời Thời Ngọc Diệp.
“Cậu tôi có một người bạn là thành viên chuẩn bị của cuộc thi thiết kế vàng lần này, ông ấy nói cho tôi biết.”
Thời Ngọc Diệp nhận được câu trả lời, không hỏi thêm gì nữa, nói cảm ơn rồi cúi đầu tiếp tục công việc của mình.
Mọi người không hiểu cô hỏi câu này làm gì, nên cũng chẳng quan tâm nữa, nói tiếp về đề tài vừa nãy.
Giờ nghỉ trưa, Thời Ngọc Diệp thấy Phó Uyển Hân rất lo lằng.
“Không phải lúc sáng em không đến muộn sao? Sao bây giờ vẫn buôn sâu như vậy?”
“Em lo cuộc thi kia”
Cô sững sờ: “Có gì mà phải lo chứ?”
“Aiz, chị không dự thi nên chị không biết áp lực và lo lắng thế nào đâu”
“Quả thật không hiểu”
Bất kể là trước kia hay bây giờ, cô cũng không hiểu nổi.
Linh cảm sáng tác là món quà tốt nhất của ông trời dành cho một nhà thiết kế, mỗi nhà thiết kế đều phải dùng lòng nhiệt huyết để bước vào cái nghề này, nếu đã thiết kế trong tâm trạng nhiệt tình rồi thì tại sao phải lo lắng nữa chứ?
Phó Uyển Hân thở dài, kể chuyện cô ấy phiền muộn với cô: “Em đang do dự có nên bỏ thiết kế rôi làm lại hay không.”
Thời Ngọc Diệp nhíu mày: “Không phải thời hạn nộp bản thảo vòng đầu tiên chỉ còn mấy ngày nữa thôi sao?”
“Đúng vậy, còn mấy ngày nữa, chắc vẫn kịp…”
“Chị thấy em đã bỏ mấy cái rồi, chủ đề trước mắt rất tốt, sao đột nhiên muốn bỏ nữa?”
Phó Uyển Hân bị cô hỏi như vậy thì lại thở dài.
“Em lo những giám khảo kia sẽ không thích phong cách của em”
Lần này, chủ đề thiết kế của cô ấy nghiêng về tư tưởng và thẩm mỹ của Âu Mỹ, không phải muốn lấy lòng giám khảo nước ngoài mà là từ nhỏ cô ấy đã thích xem phim hoàng tộc Âu Mỹ, còn từng ra nước ngoài làm sinh viên trao đổi nửa năm, bởi vậy, cô ấy cực kỳ thích phong cách cổ điển phương Tây.
Dự thi đợt này, cô ấy làm mấy đề tài, mới có dũng khí quyết định dùng nghỉ lễ của nước Anh cổ điển làm phong cách thiết kế.
Nhưng hôm nay cô ấy lại nghe được cái tin tức nội bộ kia, có rất nhiều đồng nghiệp bàn luận sôi nổi có nên làm lại hay không, Phó Uyển Hân cũng hơi dao động.
Thời Ngọc Diệp thờ ơ uống canh, an ủi cô ấy: “Chị thấy em làm rất tốt, không cần bỏ đi làm lại đâu: “Nhỡ đâu phong cách của em không phải kiểu giám khảo thích thì phải làm sao?
Thời Ngọc Diệp nghĩ đến Mẫn Tuyết Nguyệt thích thiết kế phong cách cổ điển Âu Mỹ nhất, khóe miệng cong lên.
“Từ xưa đến nay, tác phẩm đoạt giải không quyết định bởi trình độ lấy lòng giám khảo.”
Phó Uyển Hân chưa hiểu, hỏi cô: “Chẳng lẽ không đúng sao? Thứ bậc tác phẩm đều do giám khảo quyết định mài!”
“Cuộc thi dành cho giải thưởng thiết kế vàng hằng năm đều mời những nhân vật lớn có quốc tịch khác nhau làm giám khảo, mỗi người họ am hiểu phong cách và lĩnh vực khác nhau, vì vậy, bất luận tác phẩm dự thi thuộc loại phong cách nào đều có giám khảo thích và giám khảo không thích.