Mãng Hoang Kỷ

Buồn Man Mác


trước sau

Điện Tài tiên nhân tóc đen mặc áo choàng đen đang ngồi khoanh chân trên giường ngọc. Bỗng nhiêu khóe miệng ông ta mỉm cười: "Đứa nhỏ này, xem ra đã gia nhập được Ứng Long Vệ rồi. Mới thế mà đã quay lại rồi."

Lúc này, hai người Kỷ Ninh và Mộc Tử Sóc đã đi vào Hắc Bạch Học cung nhưng không còn bay trên không nữa.

"Sư huynh, sáng mai ta với ngươi đi luôn nhé." Mộc Tử Sóc nói.

"Cứ trở về bế quan tu luyện thật tốt đi đã. Đợi khi nào tu luyện xong rồi đi chấp hành nhiệm vụ cũng không muộn." Kỷ Ninh nói. Hai người bọn họ đã chuẩn bị đầy đủ. Bây giờ chỉ cần luyện hóa nguyên dịch làm thực lực tăng lên là có thể đi giết ngay mấy tên tu tiên tà đạo có tội nghiệt ngập trời kia.

Vèo! Vèo!

Kỷ Ninh điều khiển một con thuyền nhỏ còn Mộc Tử Sóc thì điều khiển con khôi lỗi thuyền đầu rồng chia ra bay về núi của mình.

Khi đang bay trên không trung.

"Bắc Minh sư huynh."

"Bắc Minh sư đệ đã trở lại rồi sao? Lần trước ta tới chỗ sư đệ phát hiện ra sư đệ đã ra ngoài du lịch lưu lạc rồi mà."

Khi bay từ cửa Hắc Bạch Học cung tới Bắc Minh Phong, Kỷ Ninh lại gặp phải sáu người tôi tớ của đệ tử và một tên đệ tử chính thức.

"Đã tới Bắc Minh Phong." Ở trên thuyền, Kỷ Ninh chỉ về ngọn núi phía xa xa. Bây giờ đã là lúc chạng vạng tối, mặt trời ngả về phía Tây. Ánh chiều ta chiếu lên Bắc Minh Phong làm cả ngọn núi trở nên mờ ảo đẹp đẽ. "Tiểu Thanh, bây giờ ngươi đã là linh thú của ta. Ở Hắc Bạch Học cung có rất nhiều cấm địa mà ngươi không thể đi vào. Bây giờ ngươi vào tĩnh phòng ngoan ngoãn tu luyện không nên đi những chỗ khác, không lại gây rắc rối cho ta. Hiểu chưa?"

"Chủ nhân yên tâm đi." Từ khi vào Hắc Bạch Học cung, Thanh Thanh cực kỳ hưng phấn.

Kỷ Ninh cười.

Con thuyền lập tức đáp xuống.

Lập tức có vài bóng người đi ra từ phủ đệ trên Bắc Minh Phong. Đúng là sáu tên tôi tớ của Kỷ Ninh ở lại Bắc Minh Phong là Mạnh Nham, Vân Lộ, Vân Chu, Vong Vệ, Vĩ Phương, Minh Dương.

"Kỷ Ninh sư huynh." Sáu người cùng ra đón.

"Kỷ Ninh sư huynh, nhanh như vậy mà ngươi đã trở lại rồi à. Đã gia nhập được Ứng Long Vệ chưa?" Vân Lộ nhìn Kỷ Ninh với ánh mắt sáng lên. Là người xinh đẹp nhất ở đây nên dĩ nhiên nàng sẽ mời ong dẫn bướm. Có rất nhiều người theo đuổi nàng. Chỉ riêng trong đám tôi tớ của Kỷ Ninh thì ngoại trừ Vân Chu và Mạnh Nham ra còn đâu ba người còn lại đều có ý định theo đuổi nàng.

Đó là còn chưa kể tới đám tôi tớ của đệ tử ở ngọn núi khác.

Nhưng. . .

Nàng cũng chẳng thèm để mắt tới đám tôi tớ của đệ tử. Khi vừa nhìn thấy Kỷ Ninh, Vân Lộ lập tức thầm nghĩ trong lòng: "Đám người kia mà so sánh với Kỷ Ninh sư huynh thì đúng là gà đất chó cảnh! Hừ, muốn là đạo lữ của Vân Lộ ta thì dù không bằng Kỷ Ninh sư huynh nhưng cũng phải bằng được một nửa. Hiện tại, bọn hắn còn chưa bằng được cái móng tay của Kỷ Ninh sư huynh."

"Ừ, đã vào được Ứng Long Vệ rồi." Kỷ Ninh mỉm cười nói.

"Chúc mừng sư huynh."

Sáu người cùng hô lên.

Kỷ Ninh gật đầu, chỉ vào thiếu nữ áo xanh đứng ở bên: "Đây là linh thú Thanh Thanh của ta. Các ngươi cũng nên biết."

"Thanh Thanh sư tỷ." Mỗi người trong đám Vân Lộ cũng đều cung kính. Bởi vì bọn họ phát hiện ra Thanh Thanh tỏa ra yêu khí rất mạnh mẽ. Đây chắc chắn là đại yêu đã đạt cấp độ Vạn Tượng. Mà mấy người bọn họ thì mới chỉ là Tử Phủ tu sĩ. . .với lại Thanh Thanh cũng cố ý để làm những người này phải kinh sợ.

"Tốt lắm, bây giờ tất cả lui ra đi. Bạch thúc, người bố trí cho Thanh Thanh một tĩnh phòng." Kỷ Ninh nói xong liền đi thẳng vào tĩnh phòng của mình.

"Vừa về nhà đã tu luyện rồi. Không trách tại sao lại thiên tài như thế." Vân Lộ nhìn Kỷ Ninh xong thì gật đầu. "Ta mà tìm đạo lữ thì cũng phải tìm một người siêng năng như sư huynh."

Trong tĩnh phòng, từng viên minh châu được khảm trên vách tường chiếu sáng toàn bộ tĩnh phòng.

Trên cái gường ngọc được điêu khắc tinh xảo, Kỷ Ninh đang khoanh chân ngồi đó.

"Bắt đầu đi."

Kỷ Ninh vừa lật tay lên. Trong lòng bàn tay liền xuất hiện một bình ngọc. Hắn để bình ngọc trước mặt, mở nút ra. Trong bình ngọc này có tầm sáu ngàn cân nguyên dịch nên khi vừa mở nút ra là nguyên khí trời đất nồng đậm đã ùa ra ngoài. Chỉ riêng hít thở một hơi là đã cảm thấy cả người sảng khoái rồi.

Kỷ Ninh có thần hồn mạnh mẽ, thiên tư cực cao, căn cơ cực kỳ vững chắc, tốc độ tu luyện cũng nhanh kinh người. Một Vạn Tượng chân nhân bình thường tu luyện tới mấy trăm năm cũng chưa chắc có thể tích lũy đủ số 'nguyên lực' để đột phá tới Nguyên Thần đạo nhân. Vậy mà cho dù Kỷ Ninh đã tu luyện chậm lại thì cũng chỉ cần mấy chục năm là đã đủ.

Nhưng dù vậy.

Sáu ngàn cân nguyên dịch này cũng chỉ tương đương với việc Kỷ Ninh khổ tu sáu năm, hoặc cùng lắm là mười năm.

"Hút." Kỷ Ninh há miệng ra. Nguyên dịch lập tức bay vào trong miệng.

Trong không gian Tử Phủ.

Ở chỗ 'ngọn nguồn' sâu nhất trong biển nguyên lực, bắt đầu có một luồng nguyên lực tinh khiết trào ra từ đó. Trong lúc nhất thời, cả biển nguyên lực cũng bắt đầu hơi hơi xoay lại. Mặt biển nguyên lực cũng bắt đầu dần dần dâng lên. Trong quá trình dâng lên, trong biển cũng ngưng tụ ra từng tinh hoa. Vô số tinh hoa được ngưng tụ ra.

Rào rào rào. . .vô số tinh hoa bắt đầu bay lên không trung.

Trên không trung trong Tử Phủ có ngàn vạn ngôi sao, sao Thái Âm, sao Thái Dương. Những ngôi sao này di chuyển với một quỹ đạo cực kỳ huyền diệu. . .Chúng có khả năng cảm ứng với ngôi sao ở thế giới bên ngoài nên mới có thể di chuyển như vậy. Cái này gọi là chuyển động thì sống. Ngôi sao trong không gian Tử Phủ phải di động được thì mới có thể sinh ra 'nguyên lực cảnh giới Vạn Tượng' tinh khiết.

"Rào rào rào rào. . ." Vô số tinh hoa bay lên trởi cao bị cuốn vào trong các ngôi sao.

Vô số ngôi sao di chuyển từ từ. Tinh hoa bị cuốn theo, bay vào toàn bộ các ngôi sau. Dĩ nhiên chủ yếu là bay về Thái Âm và Thái Dương ở trung tâm.

Ầm ầm ầm, những ngôi sao vĩnh hằng vẫn tiếp tục chuyển động không biết mệt mỏi. Mỗi một ngôi sao đều có lực hút và lực đẩy riêng làm toàn bộ thể tích của những ngôi sao đó luôn ở mức cố định. Không thể nào lớn thêm chút nào! Tuy độ lớn của chúng là cố định nhưng nếu hấp thu càng nhiều tinh hoa, Đại Đạo đạt tới trình độ nhất định thì chúng sẽ có phát sinh ra biến đổi về chất.

"Uỳnh!"

Nguyên lực Vạn Tượng được sinh ra từ những ngôi sao này rõ ràng đã tinh khiết hơn một tầng!

"Vạn Tượng trung kỳ." Kỷ Ninh thầm vui mừng. "Tốn gần hai ngàn cân nguyên dịch là đã đạt tới Vạn Tượng trung kỳ rồi. Tiếp tục!"

Lại qua hồi lâu.

Lúc này, hắn đã luyện hóa được tầm hơn ba ngàn cân nguyên dịch. Vô số ngôi sao trong Tử Phủ lại
bắt đầu phát sinh biến đổi về chất.

"Vạn Tượng hậu kỳ!" Kỷ Ninh mở mắt ra, nhìn bình ngọc ở trước mặt. Trong bình ngọc chỉ còn lại một ngàn cân nguyên dịch. Và từng ấy thì cũng chẳng thể đủ để đạt tới Vạn Tượng viên mãn. Dựa theo tình hình khi trước thì e là từ Vạn Tượng hậu kỳ tới Vạn Tượng viên mãn cũng phải cần tới bốn ngàn, thậm chí là năm ngàn cân nguyên dịch!

"Thật ra khó khăn nhất vẫn là từ Vạn Tượng viên mãn tới Nguyên Thần. Chỉ một bước này thôi đã phải tiêu tốn khoảng vạn cân nguyên dịch rồi." Kỷ Ninh thổn thức.

Chẳng lẽ mình lại phải đi cướp giết một vài Vạn Tượng chân nhân?

Cái này gọi là đi sát bờ sông làm sao không để bẩn giầy.

Không cẩn thận lại gặp phải một vài Vạn Tượng chân nhân khiêm tốn hoặc có bảo vật trong người thì e là lúc đó mình chỉ có chết! Cho nên việc giết người tu tiên khác thông thường đều là do gặp phải trường hợp đặc biệt không thể không giết. Còn nếu chủ động đi giết thì cho dù có kiếm chác được một thời nhưng rồi kiểu gì cũng xong đời.

"Không cần phải vội. Bây giờ ta còn chưa ngộ hẳn ra một Đạo, mà còn phải tìm hiểu Kiếm Đạo nữa. Nên bây giờ vẫn còn cách xa lúc đột phá Nguyên Thần đạo nhân." Kỷ Ninh lập tức lại bắt đầu tìm hiểu kiếm pháp của mình.

Thời gian trôi qua, đảo mắt một cái trời đã sáng rồi.

Sáng sớm.

Mộc Tử Sóc liền tới.

"Sư huynh, sư huynh." Mộc Tử Sóc hăng hái. "Ta tu luyện một hơi thẳng tới Vạn Tượng viên mãn. Còn thừa lại không ít nguyên dịch đấy."

"Khoe khoang cái gì thế!. Ta cũng tu luyện tới Vạn Tượng viên mãn rồi đây này!" Thanh Thanh trừng mắt nói.

"Từng đó nguyên dịch mà ngươi chỉ tu luyện tới Vạn Tượng viên mãn thôi sao?" Mộc Tử Sóc giật mình nói. "Khi trước ngươi cũng là Vạn Tượng trung kỳ giống ta. Nhưng ta lại tốn nguyên dịch hơn ngươi nhiều."

Thanh Thanh bĩu môi: "Ta tốn sáu trăm cân nguyên dịch là đã tới Vạn Tượng hậu kỳ, lại tốn thêm bốn ngàn năm trăm cân nguyên dịch thì mới tới được Vạn Tượng viên mãn. Hiển nhiên là lúc trước ta đã gần tới Vạn Tượng hậu kỳ rồi nên chắc chắn là mạnh hơn ngươi."

Kỷ Ninh ngồi ở một bên uống rượu trái cây, mỉm cười nhìn một người một yêu cãi cọ với nhau.

"Sư huynh, ngươi thì sao?" Mộc Tử Sóc ngồi xuống.

"Vạn Tượng hậu kỳ." Kỷ Ninh hờ hững nói.

"Hậu kỳ?" Mộc Tử Sóc giật mình. "Làm sao mà mới chỉ tới hậu kỳ thôi vậy?"

"Ninh nhi và ta đều là Vạn Tượng hậu kỳ." Từ cánh cừa, một nam tử đầu bạc áo trắng mở miệng nói.

Mộc Tử Sóc vừa nghe thấy thế thì liền hiểu ra ngay.

Chắc chắn là Kỷ Ninh đã chia nguyên dịch cho Bạch Thủy Trạch. Khi trước Bạch Thủy Trạch mới là Tử Phủ viên mãn. Nếu không có chỗ đó thì làm thế nào có thể tu luyện một mạch tới Vạn Tượng hậu kỳ được.

"Bạch thúc có giác nộ Trận Đạo cực cao cho nên có nguyên dịch là có thể nước chảy thành sông được. Nếu cảnh giới và đạo tâm không đủ thì dù có nguyên dịch cũng vô dụng." Kỷ Ninh nhìn về phía Mộc Tử Sóc. "Sư đệ, ngươi có phải đi gặp sư phụ không? Nếu không thì chúng ta lên đường luôn đi."

"Không cần." Mộc Tử Sóc lắc đầu. "Sư huynh cũng chẳng phải giống ta, không đi gặp sư phụ của mình hay sao."

Kỷ Ninh gật đầu nhẹ.

Khi trước mới chào từ biệt. . .

Mà bây giờ mới có hơn ba tháng. Mình cũng chả có tiến triển kiếm thuật nhiều lắm nên cũng không cần tới chỗ sư phụ.

"Ăn hết điểm tâm đi rồi chúng ta liền xuất phát." Kỷ Ninh nói. "Bạch thúc và tiểu Thanh ngồi xuống đây luôn đi."

Bốn người Mộc Tử Sóc, Thanh Thanh, Bạch thúc, Kỷ Nnh cùng ngồi quây xuống, vừa ăn vừa nói chuyện.

Cùng ngày, khi mặt trời vừa mọc ở hướng Đông thì đám Kỷ Ninh đã rời khỏi Hắc Bạch Học cung. . .Lần này rời đi, nhất định sẽ phải một thời gian dài nữa mới có thể trở lại.

Khi quay về Hắc Bạch Học cung, Kỷ Ninh đã gặp không ít người. Nên người có ý là sẽ có thể biết được việc Kỷ Ninh trở lại ngay.

"Vù vù."

Cửu Liên vung tay lên, ở phía trước xuất hiện một cái gương bằng nước.

Nàng nhìn thấy hình dạngcủa mình trong gương.

"Sao?" Cửu Liên hơi hơi nhíu mày. Chỉ thấy vẻ mặt của người áo lam trong gương bắt đầu biến đổi. Thậm chí là hoa văn trên quần áo cũng bắt đầu biến đổi. Là một bộ quần áo có pháp thuật nên dĩ nhiên là nó có thể tự động biến đổi theo ý.

Sau một hồi lâu, Cửu Liên mới lộ ra vẻ tươi cười, phất tay một cái. Cái gương nước trước mặt lập tức biến mất.

"Vù vù."

Một pháp bảo phi hành có hình dạng là một đóa hoa sen trắng tuyết xuất hiện. Cửu Liên bước chân lên đóa sen rồi xé gió rời phủ đệ của mình.

Một lát sau.

Đứng trên đóa hoa sen trắng tuyết, Cửu Liên nhìn thấy ngọn núi ở phía xa xa. Tới lúc bay tới gần liền mở miệng: "Nghe nói Kỷ Ninh sư đệ trở về. Không biết ta có thể gặp được không?"

Âm thanh quanh quẩn trên Bắc Minh Phong.

Rất nhanh đã có một gã cao to da ngăm đen và một nữ tử xinh đẹp xuất hiện. Đúng là Mạnh Nham và Vân Lộ.

Mạnh Nham liền cúi người: "Cửu Liên sư tỷ. Hôm qua Kỷ Ninh sư huynh trở về nhưng sáng sớm hôm nay đã rời đi rồi." Vân Lộ đứng bên cạnh nhìn lên người đang đứng giữa đóa sen trắng trên bầu trời là Cửu Liên sư tỷ thì có cảm giác như Cửu Liên sư tỷ giống một vị tiên trên trời. Nàng không khỏi thầm ao ước. "Rời đi?" Cửu Liên ngẩn ra.

"Không biết khi nào mới trở về?" Cửu Liên hỏi.

"Không biết." Mạnh Nham lắc đầu. "Kỷ Ninh sư huynh nói lần này đi sẽ phải khá lâu sau mới có thể quay lại."

"Thật lâu sao?"

Cửu Liên gật đầu nhẹ, trong mắt có chút thất vọng. Nàng lập tức đứng trên pháp bảo hoa sen xé gió bay đi, biến mất ở nơi chân trời phía xa.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện