Mãng Hoang Kỷ

Chưa Bao Giờ Quên


trước sau

Kỷ Ninh không biết được sau khi hắn rời đi thì Cửu Liên sư tỷ đã tới tìm hắn. Lúc này hắn đang cùng sư đệ, Bạch thúc và Thanh Thanh cùng nhau lên đường truy quét tội phạm.

Cũng do nhờ có Ứng Long Vệ cung cấp tin tình báo kịp thời nên chỉ cần tốn hơn một tháng, đám người Kỷ Ninh liền vượt qua ba địa phương đã đuổi kịp tên tu tiên tà đạo đang lẩn trốn có tên Hắc Giác chân nhân. Tên Hắc Giác chân nhân này dựa vào một con Quỷ Anh Vương nên khó ai đánh bại được hắn.

Đáng tiếc.... hắn lại gặp đám Kỷ Ninh đây.

Lúc đầu, Bạch thúc đã lặng lẽ bày ra đại trận để Hắc Giác chân nhân không thể chạy trốn được, tiếp sau đó đám Kỷ Ninh mới hiện thân ra... Thậm chí Kỷ Ninh còn chưa phải ra tay thì sư đệ Mộc Tử Sóc đã lấy ra khôi lỗi Thôn Thiên Ma Xà là đã đủ nghiền nát Quỷ Anh Vương này rồi. Lúc này do không có Quỷ Anh Vương làm chỗ dựa, nên Hắc Giác chân nhân lập tức khiếp sợ rồi bị Mộc Tử Sóc dễ dàng giết chết.

"Rõ ràng thực lực của sư đệ đã tiến bộ rất nhanh" Kỷ Ninh khen ngợi: "Giết một tên hung ác có tiếng như Hắc Giác chân nhân này mà còn dễ dàng như thế".

"Ha ha..." Mộc Tử Sóc gãi gãi đầu: “Ta đã tu luyện tới Vạn Tượng viên mãn rồi. Hơn nữa cũng nhờ đợt tới Thiên Bảo Sơn lúc trước đã tạo điều kiện cho ta kiếm được không ít tài liệu, chẳng những thế còn giúp ta cải tiến được khôi lỗi Thôn Thiên Ma Xà nữa, nên dĩ nhiên uy lực tăng lên rất nhiều".

Kỷ Ninh cũng hiểu rõ, đạo khôi lỗi cần rất nhiều tài liệu quý hiếm.

"Đi thôi, hãy truy quét tên tội phạm quan trọng kế tiếp nào!" Kỷ Ninh nói.

"Với loại tội phạm quan trọng này, bốn người Vạn Tượng chúng ta có thể dễ dàng truy quét thôi" Tiểu Thanh ở bên cạnh cũng rất thích thú, còn Bạch Thủy Trạch lại đang lặng yên đứng ở một bên mỉm cười.

Vèo!

Chiến thuyền đầu rồng lại tiếp tục xé gió bay đi, đám Kỷ Ninh lại tiếp tục cuộc hành trình truy quét tên tội phạm quan trọng tiếp theo: Khiên Đâu chân nhân!

Dù tên tội phạm đó có khả năng lẩn trốn lợi hại tới mấy, cũng khó lòng tránh được khả năng tình báo kịp thời hết sức lợi hại của Ứng Long Vệ.

Trừ khi kẻ nào đó có thể giống như Kỷ Ninh trốn vào những nơi như Thủy Phủ hẳng hạn. Bằng không một khi đã ở trong lãnh thổ vương triều Đại Hạ, đều rất khó thoát khỏi việc bị Ứng Long Vệ đuổi giết.

"Tên Khiên Đâu chân nhân kia trốn xa thật. Nơi đó ắt phải cách thành An Thiền tới ba trăm vạn dặm. Xem ra chỗ đó cũng là nơi rất hoang vắng và xa xôi nhất, nếu hắn tiếp tục trốn xa hơn nữa e rằng sẽ vượt ra ngoài phạm vi của quận An Thiền mất".

"Nếu ra khỏi phạm vi của quận An Thiền chắc chắn sẽ không thuộc thẩm quyền truy sát của phân chi An Thiền chúng ta nữa".

Hiện tại ở chỗ Truyền Tống Trận trên dãy núi Xích Long, hai người Kỷ Ninh đang trò chuyện với nhau.

Vù vù...!

Ở một nơi cách đó ba trăm vạn dặm, bên trong thành Đông Dụ có một tòa Truyền Tống Trận cao chừng trăm trượng bỗng lóe sáng lên, đám người Kỷ Ninh, Mộc Tử Sóc cùng xuất hiện trong đó.

"Bái kiến Ứng Long Vệ đại nhân !" Một lão già đứng gần đó cung kính hành lễ, bên cạnh lão còn có sáu gã Tử Phủ tu sĩ và một đám Tiên Thiên sinh linh cũng đang bày tỏ niềm cung kính cực kỳ.

Kỷ Ninh nhìn qua một lượt.

Thành Đông Dụ cũng là một tòa thành được vương triều Đại Hạ đóng quân giống như Thành Yên Sơn. Điểm khác nhau duy nhất chính là trong thành này có một Truyền Tống Trận loại nhỏ của Ứng Long Vệ! Nếu là nơi nguy hiểm như Ngục Sơn Đại Hoang Trạch tất nhiên sẽ có Nguyên Thần đạo nhân, thậm chí là Tán Tiên trấn trụ ở đó, nhưng thành Đông Dụ này chỉ là một tòa thành bình thường cho nên chỉ có vài tên Tử Phủ tu sĩ mà thôi.

"Ừm..." Kỷ Ninh gật gật đầu.

"Sư đệ, chúng ta đi thôi" Kỷ Ninh cũng không nói gì nhiều với những người kia. Lúc này, hắn cưỡi lên chiến thuyền đầu rồng rồi nhanh chóng xé gió bay đi, dựa theo tin tình báo của phân chi Ứng Long Vệ thu thập được thì Khiên Đâu chân nhân kia đang lẩn trốn trong một dãy núi cổ xưa cách thành Đông Dụ vài vạn dặm.

Đám Kỷ Ninh cẩn thận tìm kiếm.

Rất nhanh đã tới lúc đêm khuya.

"Tìm được rồi !" Giữa trời đêm, Kỷ Ninh đứng ở bên mép thuyền rồi phóng thần thức ra bao phủ phạm vi ba trăm dặm ở bên dưới. Ngay lập tức liền phát hiện ra một tòa 'hung thành' thực sự, tòa hung thành này được bao phủ bởi trận pháp cản tầm nhìn nên dùng mắt thường không thể thấy được. May mắn Kỷ Ninh có thần thức, chứ nếu không e là phải đợi tới lúc trăng lên mới có thể phát hiện ra.

"Đúng là một tòa hung thành" Trong mắt Kỷ Ninh ẩn hiện sát khí.

"Ở đâu ?" Mộc Tử Sóc liền hỏi.

"Ngay ở phía dưới kia" Kỷ Ninh hạ thấp giọng rồi bảo "Theo ta đi xuống dưới".

Kỷ Ninh nhảy thẳng xuống, dưới chân hắn xuất hiện một đường kiếm quang xé rách không trung chợt bay xuống phía dưới, đồng thời Bạch Thủy Trạch và Mộc Tử Sóc cũng bay từ trên cao xuống.

Ngay khi vừa đáp xuống...

"Phá..." Kỷ Ninh đứng ở xa xa, chợt thấy xuất hiện một dòng nước kéo thẳng một trận kỳ lên trên.

Phạm vi mười dặm ở xung quanh lập tức vặn vẹo biến đổi, vùng rừng núi hoang vu tức khắc biến thành một tòa thành khổng lồ. Bên trong thành này có rất nhiều nô lệ đang sống dở chết dở, bọn họ phải vác từng tảng đá để điêu khắc, ngoài ra còn những người đang chặt gỗ ở xung quanh để kiến tạo nên tòa thành này.

"Thật sự là..." Thoáng nhìn về tòa thành mới vừa xuất hiện, Mộc Tử Sóc cũng chỉ biết trợn trừng mắt mà nói không lên lời.

“Quá mức xa xỉ, tham vọng cực độ” Kỷ Ninh lạnh lùng nói.

"Hắn là một kẻ tu tiên tà đạo, giết thường dân để tu luyện tà pháp đã là ác lắm rồi, lại còn bắt những người kia xây thành cho hắn nữa à? Áp bức bọn họ tới vậy sao?" Mộc Tử Sóc vừa liếc mắt một cái là đã nhận ra. Những thường dân kia bị ép đi xây thành, rất nhiều người trong số họ đã sức cùng lực kiệt sắp chết tới nơi rồi.

Lúc này Kỷ Ninh không hé răng nửa lời.

Bởi vì thần thức của hắn đang bao phủ cả tòa hung thành nên cảm giác được trong thành này có vô số người thường đang tuyệt vọng, bi ai, đau khổ và tê dại! Đó là một loại tuyệt vọng cùng cực tới mức chết lặng, từ tận đáy lòng của những thường dân kia đã tràn đầy oán khí vô cùng vô tận, loại oán hận này mạnh tới mức thần thức của Kỷ Ninh cũng có thể cảm ứng được.

"Địa ngục !" Kỷ Ninh nhảy lên cao, cả người hóa thành tia sáng rồi đứng trên không trung phía trên tòa hung thành.

Một đóa Thủy Hỏa Liên Hoa khổng lồ quay quanh người Kỷ Ninh.

Ánh sáng của Thủy Hỏa Liên Hoa tỏa ra giữa đêm đen phải biết lóa mắt tới mức nào? Nhất thời vô số nô lệ đang bị ép làm việc dưới màn đêm đen đó đều ngẩng đầu lên nhìn, bọn họ chợt thấy một Thủy Hỏa Liên Hoa khổng lồ đang treo lơ lững trên đầu và một bóng người nhỏ bé ở trong đó.

"Khiên Đâu lão ma.... còn không ra đây nhận lấy cái chết!" Kỷ Ninh đột nhiên hét vang.

Âm thanh như sấm vang vọng khắp tòa hung thành.

"A..."

"Ầm..."

"Ầm..."

Chỉ thấy từng tên quản giáo trong phần lớn những Tiên Thiên đang đứng trên tòa hung thành đều đau đớn hét lên, thất khiếu chảy máu, chết bất đắc kỳ tử.

Bọn chúng đều là đồ tử đồ tôn của Khiên Đâu chân nhân, chuyên làm điều xằng bậy.

Khi thần thức phủ xuống, Kỷ Ninh cũng có thể phát hiện ra 'trọc khí tội nghiệt' quấn lên người chúng... Thông thường, dù không tìm thấy
'thanh khí công đức' trên người thường thì cũng không thể nhìn thấy 'trọc khí tội nghiệt' được. Nếu đã thấy trọc khí tội nghiệt tức là kẻ đó vốn có tội nghiệt cực kỳ lớn, những kẻ bị trọc khí tội nghiệt quấn thân này đều bị Kỷ Ninh tri triển tất công bằng Hám Thần Thuật, mà thực lực lại chênh lệch nhau quá lớn nên những người này tức khắc bị thất khiếu chảy máu chết ngay tại chỗ!"

"Sao thế ?"

"Những tên đại ma đầu này làm sao vậy ?" Những người nô lệ kia kinh ngạc nhìn những tên Tiên Thiên sinh linh lúc bình thường vốn cực kỳ hung ác, thế mà bọn chúng đang gục ngã xuống từng tên, thật khó có thể tin nổi.

Đúng lúc này...

"Không biết là vị đạo huynh nào thế!" Một tên nam tử râu dài mặc áo bào trắng nhảy lên không trung, đứng xa xa đối diện với Kỷ Ninh.

Kỷ Ninh nhìn vào hắn mà không hề e ngại đối phương có thể chạy trốn!

Bởi vì khi bản thân hắn vừa lao tới đây thì Bạch thúc đã lặng lẽ bố trí một đại trận khóa không ở xung quanh rồi.

"Khiên Đâu lão ma cũng có không ít tiểu ma đầu dưới tay" Ánh mắt của Kỷ Ninh quét qua cung điện xa xa, ở cửa cung điện có không ít Tử Phủ tu sĩ, hiển nhiên đều là đệ tử của tên lão ma này.

"Xin hỏi đạo huynh là...?" Khiên Đâu lão ma vẫn mang vẻ tươi cười như trước.

Kỷ Ninh đứng lên Thủy Hỏa Liên Hoa mà nhìn thảm cảnh như địa ngục ở phía dưới rồi lạnh lùng lên tiếng: "Ngươi phải chết. Hơn nữa khi xuống âm tào địa phủ sẽ phải chịu tra tấn của từng tầng trong mười tám tầng địa ngục, ngươi phải gánh chịu hết cho vô số thường dân bị ngươi tra tấn kia, chẳng những thế phải chịu tội gấp ngàn vạn lần".

"Chết ?" Khiên Đâu chân nhân lắc đầu: "Chỉ cần ta trở thành Địa Tiên là có thể có được một phần chân linh gia nhập địa phủ. Với thành quả tiên nhân của ta dĩ nhiên sẽ thành Quỷ Tiên, làm sao ta phải chịu khổ được chứ".

"Địa Tiên ?" Kỷ Ninh lạnh lùng nhìn về phía hắn: "Đợi xuống mười tám tầng địa ngục mà chịu khổ đi. Ngươi có tội nghiệt như thế thì chắc cũng chẳng chống đỡ được bao lâu đâu, rốt cuộc rồi cũng bị tra tấn tới hồn phi phách tán mà thôi".

Xem ra người này có tội nghiệt còn to lớn hơn nhiều Bột Tử Thiện.

Trên thân người Khiên Đâu lúc này đã không còn là trọc khí nữa mà là Huyết Quang! Huyết quang chói mắt! Quả thật huyết quang này chói mắt tới mức làm người khác phải sợ hãi! Tội nghiệt lớn tới vậy... đúng là làm người khác phải sợ hãi.

Kỷ Ninh vừa dứt lời thì Khiên Đâu chân nhân ở đối diện đã gầm lên: "Ta thấy người phải chết chính là ngươi đấy!"

Vù vù...

Trên đỉnh đầu của hắn đột nhiên xuất hiện một con mắt đỏ như máu khổng lồ, con mắt khổng lồ ấy mang theo sát khí vô tận nhìn về phía Kỷ Ninh. Trong khoảng khắc nó nhìn về phía Kỷ Ninh đó... lập tức “Ầm...”! Vô số huyết sát mãnh liệt nhập thẳng vào thần hồn của Kỷ Ninh.

"Một con phù du mà cũng muốn gặm cả thân cây sao?" Trong thức hải của Kỷ Ninh xuất hiện một pho tượng Nữ Oa. Nữ Oa ở trên khoảng không vô tận liền thả ra vô số tia sáng, huyết sát kia vừa xâm nhập vào thì như tuyết tan chảy, trong nháy mắt liền biến mất.

"Không tốt..." Sắc mặt Khiên Đâu chân nhân liền biến đổi, gã vội vàng định quay đầu chạy trốn.

"Chết !" Kỷ Ninh lạnh lùng quát lên.

Thần niệm cuồn cuộn, mãnh liệt nghiền thẳng vào thần hồn của Khiên Đâu chân nhân, lập tức gã cảm thấy mơ màng. Kỷ Ninh đứng ở xa xa chỉ tay ra một cái, chỉ thấy xung quanh Khiên Đâu chân nhân xuất hiện một đóa Thủy Hỏa Liên Hoa, gã chân nhân này vốn đang bị bất tỉnh nên không còn khả năng phản kháng nữa, trong thoáng chốc Thủy Hỏa Liên Hoa vừa xoay tròn một lượt tức thì cả người y đã hóa thành đống thịt nát bấy!

"Cái gì !"

"Chạy mau !"

Trong cung điện, năm tên Tử Phủ tu sĩ lập tức trở nên cực kỳ sợ hãi. Năm người này đã đi theo Khiên Đâu chân nhân làm điều xằng bậy quen rồi, tội nghiệt cũng đã quấn thân từ lâu. Kỷ Ninh chỉ tay về phía xa xa, từng đóa sen thanh khiết nở rộ ra xoắn lấy năm người bọn chúng hóa thành đống thịt vụn.

Tất cả kết thúc.

Mộc Tử Sóc và Bạch Thủy Trạch chạy từ đằng xa tới, bọn họ không hề vui sướng chút nào bởi vì nhìn vào vô số những thường dân bị áp bức kia quả thật sự không thể vui nổi.

"Sao không để cho ta ra tay" Mộc Tử Sóc thở dài.

Bởi vì đối phương có 'Huyết Ngục ma nhãn' cực kỳ khó dây dưa. Mà Kỷ Ninh lại có thần hồn mạnh mẽ, cộng thêm bí thuật thần niệm nữa nên vừa khéo khắc chế được hắn. Vì thế kế hoạch được định từ trước là Kỷ Ninh sẽ ra tay giải quyết trận này.

"Thế gian này có thiện thì dĩ nhiên cũng có ác" Kỷ Ninh thản nhiên nói.

"Sư huynh, hai người chúng ta đã hoàn thành xong nhiệm vụ rồi. Bây giờ làm gì nữa?" Mộc Tử Sóc nhìn về phía Kỷ Ninh.

Kỷ Ninh ngẩn ra.

Tiếp theo à ?

Ở tận đáy lòng của Kỷ Ninh lập tức nổi lên ba cái tên đã khắc vào xương máu của mình: Đông Thất! Ngu Động! Thủy Dị! Kỷ Ninh chưa bao giờ quên ba kẻ này. Tên của bọn chúng dường như đã hàn chặt vào trong linh hồn của hắn, bởi vì cái chết của những người quan trọng với hắn trong kiếp này chính là mẫu thân, phụ thân... đều do ba kẻ này gây ra!

Một cảm xúc mãnh liệt tràn ngập trong lồng ngực của Kỷ Ninh.

Giết !

Giết !

Giết !

Chuyện tiếp theo mà Kỷ Ninh phải giải quyết chính là cừu hận và sát ý, đây chính là ba kẻ mà hắn thù hận nhất ở thế giới này!

"Tiếp theo..." Kỷ Ninh khẽ nói: "... báo thù!"

"Báo thù !?!?" Mộc Tử Sóc nghi hoặc hỏi: "Báo thù gì?"

"Thù của cha mẹ !" Kỷ Ninh gằn lên từng chữ, điều này làm cho Mộc Tử Sóc ở bên cạnh nghe xong cũng phải biến đổi sắc mặt. Thanh Thanh cũng gục đầu xuống gần cánh tay của Kỷ Ninh như muốn an ủi hắn, còn Bạch Thủy Trạch thì đứng bên cạnh lặng yên nhìn Kỷ Ninh. Trong ánh mắt của Bạch thúc cũng có khát vọng như hắn, dù sau Bạch thúc cũng đã từng trải qua cơn ác mộng này cùng với Kỷ Ninh rồi.

"Thù này... quyết không đội trời chung" Kỷ Ninh nói.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện