Cô vào không gian tìm dung dịch giặt đồ không mùi, dùng gần hết một chai mới coi như sạch.Sau đó Thẩm Cẩm Nhiên lại lên cơn thích sạch sẽ, bèn tháo vỏ chăn của mình, ông bà nội, và cả bố mẹ mang đi giặt hết.Ngay lúc cô giặt xong đang mang đi phơi thì mẹ cô trở về.Thấy cô đang làm việc, bà vội kêu lên: "Ối ông trời của tôi ơi, con đang làm cái gì vậy?"Thẩm Cẩm Nhiên sợ tới mức giật mình.Vương Thúy Phân không thèm nghe cô biện giải mà nói thẳng:"Con vừa mới khỏe hơn chút là đã bày trò rồi.
Mấy cái chăn bẩn thỉu của hai thằng anh con thì cần gì con giặt chứ, mọi người ra đồng làm việc xong thì cùng giặt là được."Thẩm Cẩm Nhiên vội vàng cắt ngang lời bà:"Mẹ, dạo này con rảnh rỗi không có việc gì làm nên mới làm thêm chút, như vậy mẹ cũng sẽ làm ít đi.
Chứ mẹ mệt mỏi thế này, con cũng đau lòng muốn chết!"Vương Thúy Phân cảm động, lẩm bẩm:"Mẹ sống nửa đời cuối cùng cũng có người thương rồi, coi như không uống cuộc đời này.
May là còn có con gái của mẹ."Bố của Thẩm Cẩm Nhiên: "???"Dọn dẹp xong trong sân thì Thẩm Cẩm Nhiên lại bận bịu rót đầy lu nước.Vương Thúy Phân nói chờ hai anh trai của cô về sẽ để bọn họ làm.Nhưng cô không chịu, chuyện tiện tay thôi mà.Sau khi cô làm xong xuôi thì Thẩm Diễm Hồng nhàn nhã thoải mái bước về, tay còn cầm một bông hoa dại.Vương Thúy Phân mất hứng trợn mắt coi thường, miệng thì cũng không bỏ qua cho cô ta:"Ây da, đại tiểu thư nhà ai thế, cứ rảnh rỗi cái là lại chẳng thấy người đâu.
Tao biết