Thẩm Diễm Hồng bị mắng tới mức đôi mắt đỏ bừng, phẫn nộ cãi:"Thím đây là già mà không nên nết, không phải chính con gái thím cũng không làm gì sao?"Vương Thúy Phân cười đắc chí:"Mày nhìn vỏ chăn phơi trong sân đi, đó là gì, là con gái tao giặt đấy.
Vả lại tao nuôi nổi con gái tao, chứ không giống mẹ mày chỉ lo cho nhà mẹ đẻ.
Nhà mẹ tao đều giúp đỡ tao, tao có hẳn năm anh trai cơ mà."Thẩm Cẩm Nhiên: "..."Thực ra không cần phải kiêu ngạo vậy đâu.Sau đó cô lại cảm thấy có hẳn năm người bác, vẫn có thể đắc chí một chút, bèn chống hai tay bên hông ~Lúc này mọi người đang lục tục về nhà.Nhìn cảnh tượng giương cung bạt kiếm trong sân, bà cụ Trần phá vỡ cục diện bế tắc: "Nói đi, chuyện gì thế này?"Thẩm Diễm Hồng khóc hu hu nói:"Thím ba thật vô lý quá, cứ chướng mắt cháu thôi.
Cháu có làm gì sai? Cháu đã làm xong việc hết rồi, mới ra ngoài một lát, vừa về thím đã mắng cháu.
Cháu từng này tuổi rồi, có còn cho cháu sống nữa không."Bác gái mất hứng nói:"Đây là thấy nhà bọn tôi dễ bắt nạt lắm phải không? Thật là, hai ngày trước mới đánh con bé, giờ lại bắt đầu bới móc gây sự rồi.
Nếu cái nhà này không dung được bọn con, vậy thì nói sớm, đừng làm mấy cái trò mèo này chứ."Thẩm Cẩm Nhiên giơ tay tỏ vẻ muốn phát biểu ý kiến.Bà nội vừa muốn nổi giận, thấy Thẩm Cẩm Nhiên như vậy thì quên luôn mọi thứ, bà cười hỏi: "Ny Ny muốn nói gì vậy? Có phải cháu bị dọa rồi không?"Thẩm Cẩm Nhiên lắc