Bà nội Trần lạnh nhạt nói:"Đây là chuyện cháu phải bàn bạc với bố mẹ mình.
Lứa các cháu muốn đi học thì đều do mỗi nhà tự quyết, dù cháu có muốn lên trời hái trắng, chỉ cần bố mẹ cháu đồng ý, bà sẽ không quản.
"Thẩm Cẩm Nhiên cảm thấy bà nội là một bà cụ sáng suốt, bây giờ không tách hộ là vì người trong thôn đều sống cùng nhau như vậy.
Phàm là trong thôn mà có tiền lệ tách hộ nào, cô nghi ngờ bà nội sẽ là người đầu tiên đuổi bọn họ ra hết, tự sống một mình, nhắm mắt làm ngơ.
Bác gái hoàn hồn, lập tức cất cao giọng ngăn cản:"Đi học cái gì chứ, nhà chúng ta không có tiền, nhà chúng ta làm gì sánh được với nhà chú hai và chú ba chứ.
Con bỏ cái ý nghĩ đó đi, thành thật học ít việc vặt, qua vài năm kiếm một nhà khá giả rồi gả cho người ta, như vậy mẹ cũng không làm thất vọng con rồi.
"Vương Thúy Phân liếc nhìn, nói với vẻ không vui: "Khi nói chuyện nhà anh chị thì làm ơn đừng nhắc tới bọn tôi.
"Thẩm Diễm Hồng không phục:"Nếu mẹ không suốt ngày mang đồ về nhà mẹ đẻ thì chẳng lẽ không giao được tiền học phí cho con? Ở trong lòng mẹ, nhà cậu quan trọng hơn con phải không?!"Sắc mặt bác gái lúc thì tái mét, lúc lại đỏ bừng.
Bà ta liếc nhìn bà nội Thẩm, quả nhiên phát hiện bà cụ đang nghiêm túc ăn uống, chẳng thèm ngước