Bà cụ Thẩm cũng không muốn nhìn cái vẻ mặt đen sì của cô ta, bực bội xoay người vào nhà.
Thẩm Diễm Hồng nhìn theo bóng lưng bà cụ, cảm thấy bà quá bất công.
Cô ta ra đồng làm việc mệt mỏi gần chết, mà Thẩm Cẩm Nhiên lại có chạy đi chơi lung tung.
Nếu không phải vì bọn họ không quan tâm hỏi han, cô ta không đến mức phải ra đồng làm lụng kiếm học phí.
Chờ đấy, khi nào cô ta phất lên, đừng hòng có ai tới mong mỏi xin xỏ này nọ.
Thẩm Cẩm Nhiên tung tăng lên núi, cái gì cũng thấy thú vị.
Bất giác cô càng đi càng sâu trong rừng.
Chờ khi phát hiện hết đường rồi cô mới trợn tròn mắt.
"Đây là chỗ nào? Không phải trong núi sâu chứ? Mình đã đi xa như vậy ư?"Nhìn khắp nơi trong tầm mắt đều là cây cối cao vút, xanh tươi um tùm, Thẩm Cẩm Nhiên nghĩ, đã tới đây rồi thì phải gì đó về mới được.
Thế là cô bèn đi ngó nghiêng bốn phía, nào ngờ phát hiện một cây táo ta.
Có lẽ là do không bị ai phát hiện nên cây sum suê đầy những quả.
Có quả đã đỏ lên rồi.
Thẩm Cẩm Nhiên bèn leo lên cây bắt đầu làm việc.
Càng hái cô càng vui vẻ.
Đây chính là lông dê không mất tiền, cảm giác được của hời không mất phí thế này thật sung sướng.
Sọt đầy, cô bèn bỏ vào trong không gian, như kiểu muốn vặt trụi cả cây.
Đương lúc hái quả vui vẻ, cô chợt nghe thấy tiếng thở phì phò từ xa xa truyền đến.
Thẩm Cẩm Nhiên quay đầu nhìn, thấy một con lợn rừng to đùng dẫn