Thẩm Cẩm Nhiên thu nốt chỗ táo cuối cùng vào trong không gian, rồi run rẩy xuống cây.
Lập tức liều mạng phóng về nhà, còn không quên bỏ một con thỏ chết vào trong sọt.
Mãi cho đến khi tới cửa nhà, Thẩm Cẩm Nhiên mới dừng lại.
Cô thở hổn hển bước vào sân.
Bà nội thấy cô trông như bị chó đuổi, bèn hỏi: "Ny Ny làm gì thế? Chạy gì thế?"Thẩm Cẩm Nhiên giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, trấn định đáp: "Bà ơi, cháu bắt được một con thỏ, còn hái được nhiều táo lắm bà.
"Sắc mặt bà nội lập tức thay đổi, bà hỏi ngay:"Cái con bé này, có phải cháu vào sâu trong núi không? Sao nói mà cháu không nghe lời vậy?"Thẩm Cẩm Nhiên tự biết đuối lý, nhưng vẫn muốn cứu vãn đôi chút, bèn khoe khoang:"Bà ơi, cháu không đi vào sâu trong rừng đâu, không nguy hiểm chút nào, lần sau cháu nhất định chú ý mà.
"Cô phải làm nũng mãi mới khiến bà nội bỏ qua cho, nhưng bà cũng tỏ vẻ lần sau sẽ không để cô đi chơi một mình nữa.
Ngoài mặt thì Thẩm Cẩm Nhiên vâng dạ, cách cô đối mặt với sai lầm chính là lập tức nói lời xin lỗi, nhưng lần sau vẫn dám làm tiếp.
"Bà ơi, hôm nay chúng ta hầm thỏ đi, bà làm, cháu học theo, được không ạ?"Bà nội lập tức cười ha ha:"Được, vậy để bà trổ tài cho mấy đứa bây xem.
Bà nói cho cháu biết nhé, lúc còn trẻ, bà theo chân bố đi giúp tang lễ đấy.
Không phải bà mạnh miệng đâu, hồi đó bà cũng có tay nghề nấu nướng hơi bị ngon, người cầu hôn bà cũng phải