Cẩm Nhiên cũng kiêu ngạo hất cằm, đúng rồi, cô là người hiếu thảo vậy đấy, bà nội nói rất đúng.
Bác gái cả bĩu môi, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Hầm nguyên một con thỏ à, phá của quá rồi đó, Thẩm Thanh nhà tôi còn chưa về mà.
”Vương Thúy Phân nói vặn lại:“Ôi trời, đúng là tấm lòng mẹ hiền, hay là thôi chị đừng ăn, để dành phần đó lại đưa cho Thẩm Thanh đi được không?”Bác gái cả bị chỉnh không nói được lời nào, Thẩm Diễm Hồng ngoài cười nhưng trong không cười giải thích:“Lời này của thím ba có phải hơi quá đáng rồi không, mẹ cháu cũng vì thương cho anh cháu thôi, bà ấy không hề có ác ý, thím cũng là người làm mẹ, sao lại không biết thông cảm như thế!Hơn nữa, anh cháu phải bôn ba bên ngoài cũng là vì cả nhà chúng ta, mẹ cháu chỉ nói thêm hai ba câu cũng không được sao?”Vương Thúy Phân cười khẩy mắng:“Mày đang dạy đời tao đó hả, mày giỡn mặt với tao đúng không? Mấy người thích ăn thì cứ ăn, xấu tính xấu nết quen rồi.
”Bà nội Thẩm nhíu mày, hô một tiếng: “Thằng cả, quản vợ con của con đi kìa, còn vợ thằng ba nữa, nói ít lại đi.
”Vương Thúy Phân nhún vai, ngồi xuống chờ ăn cơm.
Cẩm Nhiên thấy bác cả Thẩm nghiêm mặt liếc bác gái cả và Thẩm Diễm Hồng một cái, bác gái cả rùng mình lập tức ngồi xuống, không dám nói gì thêm.
Cả nhà chỉ còn lại mỗi Thẩm Diễm Hồng là đang đứng.
Chị cả nhẹ giọng kêu: “Diễm Hồng, mau ngồi xuống ăn cơm đi, hôm nay đồ ăn ngon