Bắc nồi thả dầu, đầu tiên bỏ hương liệu và mấy vụn đường phèn vào sao thơm lừng, sau đó bỏ thịt thỏ vào đảo đều, khi thấy mặt ngoài thịt thỏ chuyển màu vàng cánh rán thì đổ thêm nước tương và nước, hầm nhỏ lửa.
Bà nội lại vào nhà lấy một chai rượu, rồi cười hớ hớ nói:"Ny Ny, cháu đừng có lỡ miệng kể cho ai biết nhé.
Biết không?Thứ này là hàng ông nội cháu quý lắm, bà trộm một ít, ông không biết đâu, thịt hầm mà không cho thêm rượu thì không ngon chút nào.
"Thẩm Cẩm Nhiên lo lắng: "Ông không phát hiện ạ?"Bà nội cười tự tin:"Ông ấy không phát hiện đâu, lần nào bà cũng chỉ cho ông uống một ít, đều là bà rót ra hết.
Rốt cuộc rượu còn bao nhiêu, chỉ có bà biết.
Chỗ bà giấu, ông nội cháu cũng không tìm ra.
"Thẩm Cẩm Nhiên: ! Đây là vợ chồng Smith phiên bản đời thực ư?Thật sự là cô không muốn lừa dối ông nội, nhưng mùi thịt càng lúc càng thơm.
Ông nội? Không, trong mắt cô chỉ có thịt thỏ kho tàu.
Cô chính là đứa cháu xấu thế đấy.
Tiếng chuông tan việc vang lên, bà nội đưa cho Thẩm Cẩm Nhiên một cái chân thỏ, vội vàng nói:"Mau ăn đi, lát nữa bà bỏ thêm khoai tây thì không còn là mùi vị này nữa đâu.
Bọn nó sắp về rồi, đừng để người ta thấy.
"Thẩm Cẩm Nhiên nuốt nước miếng, tách chân thỏ làm hai phần muốn ăn cùng với bà nội, bà thấy vậy cũng cười vui vẻ ăn chung.
Hai bà cháu ăn xong bèn dọn dẹp chiến trường, rồi quay sang nhìn nhau cười, hệt như