Cẩm Nhiên thử thò tay vào nước biển, không có cảm giác gì, lúc này cô mới yên tâm lặn xuống dưới.
Các sinh vật trong biển đều như đang ngủ, chúng nằm lơ lửng bất động trên mặt nước.
Cẩm Nhiên dùng ngón tay thọc thọc con cá ngốc nhỏ đang trôi tới trước mặt cô.
Con cá chẳng hề có phản ứng.
Sau đó tự dưng Cẩm Nhiên thấy tay mình bị dính đầy bùn đen, cô từ từ bóc ra.
Ngay giây sau, Cẩm Nhiên nhớ đến sự thay đổi của Đấu Kim.
Ôi trời ~ không thể nào, không phải như cô nghĩ đâu, cái này…Cô có tài đức gì chứ! Phần phúc này sao mà cô gánh nổi.
Cẩm Nhiên cũng không còn tâm trạng lặn xuống nước nữa, cô bắt đầu bơi lên bờ.
Đấu Kim vừa thấy Cẩm Nhiên thì cứ chạy loanh quanh bên cạnh cô: “Gâu gâu ~~”Nhỏ hốt cứu, con mồi đâu?Cẩm Nhiên xòe hai tay ra: “Không có, đâu phải lần nào ta đi săn cũng có được, mi vẫn nên tự mình nỗ lực đi!”Đấu Kim “…”Tôi thấy cô đang lừa chó thì có.
Cẩm Nhiên nhún nhún vai, thế thì sao, kiện ta đi!Cẩm Nhiên dùng ấm nước đựng nước biển về, chuẩn bị nấu lên để nếm thử xem có như những gì cô nghĩ không.
“Gâu gâu ~~”Nhỏ hốt cứt, chúng ta đi chơi đi!“Mẹ còn nhiều việc phải làm lắm, không chơi với con được đâu, con tự đi chơi đi!” Cẩm Nhiên thuận miệng đáp.
Nhưng ngay giây sau cô lập tức ngẩn người, sao cô nghe hiểu được tiếng của Đấu Kim vậy, chuyện này không khoa học tí nào.
Đấu Kim đã vui vẻ chạy đi xa, Cẩm Nhiên rơi vào trầm tư, xem ra không gian này còn