Thẩm Diễm Hồng hận sắt không thành thép nhìn mẹ cô ta, thật là không khá lên nổi.
Sau đó cô ta vội xoay người về phòng, phải trang điểm sửa soạn cho thật đẹp để lát nữa còn đi họp chợ với Mạnh Phàm mới được.
Cẩm Nhiên nhỏ giọng hỏi mẹ cô: “Mẹ, chúng ta chờ ba bị đánh xong rồi đi hay là đi trước rồi để ba tìm chúng ta sau?”Vương Thúy Phân rành rọt đáp:“Chờ ba con đi chung, ông con đánh ba con trước, dựa theo trình độ tỏ ra đáng thương xin tha của ba con thì mẹ đoán chừng mười phút xong, mấy chuyện này ba con rành lắm.
”Cẩm Nhiên “…”Dữ vậy sao?Ba cô phải bị đánh bao nhiêu lần thì mới có thể rèn luyện được tới mức này chứ?Quả nhiên mười phút sau, ông Thẩm khập khiễng đi ra từ vườn.
Sau đó ông cười hì hì nói: “Tôi cảm thấy giờ mình lại tiến bộ hơn rồi, lần này hẳn là nhanh hơn lần trước, đi thôi, đừng để lỡ thời gian.
”Ông Thẩm nhận lấy sọt, sau đó dáng đi khập khiễng của ông lập tức biến lại bình thường.
Cẩm Nhiên “*~* Ba ơi, ba chính là thần của con!”Ông Thẩm cuống quít bảo:“Đừng nói thế con ơi, bây giờ con không được nói thần nói quỷ gì hết, biết chưa? Con giữ sự ưu tú của ba trong lòng là được rồi.
”Cẩm Nhiên sợ tới mức che miệng lại, ngoan ngoãn gật đầu.
“Gâu gâu ~ ”Nhỏ hốt cứt, có phải cô muốn lẻn ra ngoài chơi mà không dẫn tôi theo không!!!Cẩm