Mạng Không Còn Lâu

Chương 44


trước sau

Lục Văn Tây thu công, chuẩn bị rời khỏi phim trường, bất quá Hứa Trần vẫn chưa trở lại.

Anh có chút lo lắng sợ Hứa Trần bị quỷ xử nữ ngủ, vì thế liền lấy di động ra gọi, sau vài tiếng thì kết nối được, vẫn là âm thanh lãnh đạm quen thuộc: "A lô?"

"Em ở đâu đấy? Chúng ta phải trở về."

"Ở nhà."

"Em đã về rồi à?"

"Ừ."

"Lần tới nhớ báo cho anh biết một tiếng, đừng để anh lo lắng, biết không?"

"Ừm."

Âm thanh nghe có vẻ rất bình thường, hẳn không xảy ra vấn đề gì, Lục Văn Tây để di động vào túi, thở phào một hơi.

Cúp máy, Lục Văn Tây liền theo đoàn đội của mình trực tiếp về nhà.

Dùng chìa khóa mở cửa, tiến vào phòng liền thấy một luồng khí tràng màu hồng, sau đó liền thấy quỷ xử nữ bị cột vào lan can sân thượng, trên người bị khóa bằng xích sắt, phối với vóc người đặc biệt xinh đẹp của quỷ xử nữ thì hình ảnh có chút... thuộc về cấp bậc hạn chế.

Anh có chút do dự đi vào phòng bếp, thấy Hứa Trần đang nấu thuốc liền hỏi: "Em muốn tịnh hóa cô ta hả?"

"Loại quỷ như cô ta không thể tịnh hóa được." Biểu tình Hứa Trần lộ rõ luyến tiếc, tựa hồ rất muốn cứu loại quỷ nữ "đồi phong bại tục" này, giống như nữ quỷ là thiếu nữ sẩy chân đi sai đường vậy.

"Kia vì sao em lại trói cô ta?"

"Cô ta không đứng đắn, với lại cô ta cần phải nói xin lỗi anh."

"Ò..."

Lục Văn Tây nghe vậy thì gật đầu, lại nghiêng đầu nhìn khí tràng màu hồng ngoài ban công, cứ cảm thấy loại khí tràng này thực sự chính là tâm thiếu nữ bùng nổ, thật đẹp mắt a.

Anh đi ra, đứng trước mặt quỷ xử nữ hỏi: "Cô tên gì?"

Kết quả quỷ xử nữ ngẩng đầu liền trực tiếp thổi một làn sương hồng mang theo hương vị ngọt ngào vào mặt Lục Văn Tây, làm anh có chút sửng sốt.

Hứa Trần đi theo phía sau, đứng nghiêng phía sau thấy một màn này lập tức búng trán anh một cái, Lục Văn Tây lập tức khôi phục thần trí.

"Quỳ xuống." Hứa Trần lạnh giọng nói, dáng vẻ rất thô bạo.

Quỷ xử nữ ngã quỵ ngay trước mặt Lục Văn Tây, tức giận gầm thét: "Cái đồ nam nhân tệ hại, một chút nhân tình cũng không có, sao có thể đối xử như vậy với một cô gái tay không tấc sắt chứ hả?"

Hứa Trần không trả lời, đại khái là không nhìn tới, chỉ cúi người kiềm tra biểu tình Lục Văn Tây, Lục Văn Tây vội vàng khoát tay: "Anh không sao."

"Cô ấy có nói xin lỗi anh không?"

"Không, cổ đang chửi em."

Hứa Trần nhíu mày nhìn khí tràng màu hồng, nhịn không được phê bình: "Cô không được khi dễ ảnh."

"Tôi khi dễ chỗ nào? Tôi tìm một người có thể yêu yêu với tôi dễ dàng lắm sao? Tôi chỉ muốn luân hồi, cậu không chịu cùng tôi, còn không cho phép ảnh cùng tôi sao?"

Hứa Trần vẫn như cũ không nghe thấy, một lần nữa hỏi Lục Văn Tây: "Cô ta xin lỗi chưa?"

Lục Văn Tây đừng trước người quỷ xử nữ, nhìn hình ảnh "điều giáo" này cảm thấy có chút ý tứ, cười híp mắt hỏi Hứa Trần: "Sao em lại cố chấp với chuyện này như vậy?"

"Anh bị khi dễ, tự nhiên phải bắt đối phương xin lỗi, còn phải bảo cô ta dẹp ý niệm đó đi." Hứa Trần trả lời thực đương nhiên, cứ như cảm thấy đó là chuyện kinh thiên địa nghĩa. Dáng vẻ như vợ mình bị bắt nạt, cậu nhất định phải đòi lại công đạo.

"Ý là em đang bảo vệ anh à?"

"Đó không phải chức trách của tôi sao?"

"Nếu ngày nào đó em khi dễ anh, em cũng sẽ nói xin lỗi à?"

"Đương nhiên."

"Sẽ quỳ xuống sao?"

"Dưới gối nam nhân có hoàng kim."

Lục Văn Tây gật đầu biểu thị mình đã biết, anh chỉ quỷ xử nữ: "Để con gái người ta quỳ như vậy quả thực có hơi..."

Quỷ xử nữ oán trách: "Thật quá đáng! Đúng là làm người ta vô ngữ mà, chúng ta cũng có nguyên tắc của mình, chỉ tìm tới nam nhân muốn tìm bất mãn thôi, cậu rõ ràng rất bất mãn mà còn giả vờ giả vịt gì chứ?"

Lục Văn Tây tựa hồ nghe thấy tin tức làm mình cảm thấy hứng thú, lập tức tỉnh táo tinh thần, thậm chí còn chủ động đỡ nữ quỷ đứng dậy, sau đó nhỏ giọng hỏi: "Cậu ấy rất bất mãn à?"

Nữ quỷ nhìn Hứa Trần, lại nhìn anh một chút rồi nói: "So với anh còn dữ dội hơn."

Lục Văn Tây có chút vui sướng, bất quá vẫn nhịn xuống, tiếp tục bát quái nhỏ giọng hỏi: "Tôi cứ tưởng cậu ấy là người lãnh đạm."

"Lãnh đạm cái quỷ gì... trước khi anh về thì cũng coi như bình thường, sau khi anh về thì càng lúc lại càng bất mãn hơn, cậu ta không phải có ý gì với anh chứ?"

"Tôi cảm thấy có nhưng cậu ấy không thừa nhận, cô xem có chuẩn không vậy?"

"Sao lại không chuẩn chứ?! Thứ này càng tích tụ thì lại càng nhiều, nam nhân mấy người xem GV, xem mỹ nữ sẽ sản sinh ra du͙ƈ vọиɠ này, càng để lâu sẽ càng mệt mỏi. Nếu phóng thích ra ngoài thì sẽ dần dần giảm bớt, tự giải quyết thì cũng giảm bớt một chút. Cậu ta thì vẫn cứ tích tụ, hoặc nên nói là vẫn luôn nghẹn nên so với anh nhiều hơn, phỏng chừng chưa từng giải quyết."

"Cậu ấy vẫn còn trẻ, tuổi này tương đối dồi dào..."

"Không, thứ này nhiều lắm chỉ có thể duy trì ba tháng, chúng ta có thể nhìn được trong ba tháng gần nhất anh sinh ra bao nhiêu du͙ƈ vọиɠ không phát tiết, lâu như vậy không phát tiết thì nhất định chính là người độc thân, chúng ta sẽ tìm tới, thực sự rất có đạo đức nghề nghiệp a. Du͙ƈ vọиɠ trên người hai người cứ hệt như một ngọn núi Hỏa Diệm, sao vậy chịu đựng chứ? Bằng không thì ba chúng ta cùng tới đi?" Quỷ xử nữ thực khó hiểu nhìn Lục Văn Tây.

"Thôi thôi, cho dù hai tụi tôi trúng chiêu thì cuối cùng cũng là cô xem hai tụi tôi giày vò mà thôi."

"..." Quỷ xử nữ đột nhiên hiểu ra vì sao mình thất bại.

Lục Văn Tây là người rất cởi mở, rất nhiều chuyện có thể dễ dàng tiếp nhận, còn nảy sinh ý đùa giỡn, rất ít khi đỏ mặt.

Kết quả lại đột nhiên đỏ mặt.

Anh đột nhiên ý thức được, Hứa Trần kỳ thực có nảy sinh ý tưởng với mình, chỉ là vẫn luôn nhẫn nại mà thôi, hai bọn họ rõ ràng đều có ý nhưng lại cứ lãng phí thời gian, dẫn tới thu hút quỷ xử nữ. Thật ra Lục Văn Tây cũng không ít tích tụ hơn Hứa Trần, chỉ là mấy hôm trước chủ động hôn môi nên thả lỏng một chút, còn có vài buổi sáng có phản ứng nên tự mình tới phòng vệ sinh giải quyết.

Bất quá Hứa Trần vẫn không có...

Đây là lần đầu tiên Lục Văn Tây đặc biệt muốn giúp người như vậy, giúp Hứa Trần giải quyết một phen, cứ kiềm nén tà hòa trong lòng như vậy khó chịu biết bao nhiêu a.

"Cô ta làm nhục anh hả?" Hứa Trần ân cần hỏi, bởi vì chỉ có thể nhìn thấy khí tràng chứ không nghe thấy quỷ xử nữ nói gì nên vẫn không biết chuyện.

Âm thanh truyền tới ngay sát bên tai nên Lục Văn Tây có chút nhồn nhột, tâm cũng mềm.

"Không có không có." Lục Văn Tây lập tức lắc đầu.

Hứa Trần đưa tay chạm vào cổ Lục Văn Tây, sau đó nhíu mày nhịn không được hỏi: "Người anh sao lại nóng như vậy? Mỹ mỹ phấn vẫn chưa tan hết à?"

"Hẳn là không sao đâu..."

Hứa Trần không nghe, vội kéo cổ tay Lục Văn Tây, ngón tay đặt trên mạch môn, cẩn thận chuẩn mạch, biểu tình càng lúc lại càng không tốt: "Nhịp tim của anh..."

"Thật sự không có chuyện gì!" Bại lộ!

Hứa Trần vẫn không tin, kéo Lục Văn Tây đứng dậy, không cho anh tiến tới gần nói chuyện với quỷ xử nữ nữa: "Đừng để cô ta mê hoặc, anh không có tu luyện, cách xa cô ta một chút thì tốt hơn."

Nhìn dáng vẻ chính trực của Hứa Trần, Lục Văn Tây thực không đành lòng nói anh đỏ mặt tim đập nhanh như vậy là vì biết cậu thật ra cũng... rất bất mãn nên suy nghĩ vẩn vơ.

Anh bị Hứa Trần kéo vào phòng ngủ, lúc bị Hứa Trần kiểm tra thân thể thì vẫn mỉm cười ngọt lịm, không để ý Hứa Trần có chính thức đáp lại mình hay không đã đơn phương tiến vào trạng thái đang yêu, bây giờ ánh mắt nhìn Hứa Trần hoàn toàn không giống nhìn trợ lý, mà là nhìn chồng mình.

Hứa Trần có chút sửng sốt nhìn nụ cười của Lục Văn Tây, sau đó ấn thủ quyết búng trán Lục Văn Tây một cái.

Lục Văn Tây vẫn còn cười, sau đó vòng tay ôm lấy cổ Hứa Trần: "Anh không sao, khỏe lắm, chỉ là thấy em liền cao hứng."

Hứa Trần nghiêng mặt sang nhìn Lục Văn Tây, chắc chắn anh không có việc gì thì cũng an tâm. Sau đó hỏi: "Vậy anh hết giận chưa?"

"Thực ra cũng không tức giận, nếu không nhờ cô ấy, anh cũng không hôn được em." Anh chưa từng khoan hồng độ lượng như vậy.

Nghe thấy câu trả lời này, Hứa Trần mất tự nhiên một hồi mới hỏi: "Vậy thả cô ta đi nha?"

"Em vẫn luôn truy cùng diệt tận ác linh, sao lại thả cô ta?"

"Loại quỷ như cô ta rất khó xử, tổ tiên đều là người tích đức hành thiện, bản thân cô ta cũng không làm chuyện gì xấu, vì thế sẽ gϊếŧ. Nếu không phải sợ cô ta có mưu đồ gây rối anh thì tôi cũng không dây dưa làm gì."

"Ồ, anh không có phản ứng với cô ta, chỉ khi thấy em mới cứng thôi."

"..." Hứa Trần nên cảm thấy cao hứng sao?

Hứa Trần đẩy Lục Văn Tây lùi về sau một bước: "Thuốc tốt lắm rồi, anh uống đi."

"Ừm, gần nhất chứng táo bón của anh tốt hơn nhiều rồi, cảm giác bệnh trĩ cũng tốt hơn." Lục Văn Tây nói xong liền rời khỏi phòng mình, đi tới phòng bếp uống thuốc.

Hứa Trần đi theo nhưng là đi tới ban công cởi trói giúp nữ quỷ, Lục Văn Tây bưng chén thuốc đi ra thì thấy nữ quỷ thổi mỹ mỹ phấn vào mặt Hứa Trần, sau đó từ cửa sổ đang mở trốn đi.

Lục Văn Tây lập tức đặt chén thuốc xuống, vui sướng chạy tới chỗ Hứa Trần, dáng vẻ "anh tới giúp em giải độc, cứ để anh giúp đừng khách khí, tùy tiện em muốn làm sao cũng được", kết quả chỉ thấy Hứa Trần bấm thủ quyết trực tiếp xua tan mỹ mỹ phấn.

Lục Văn Tây sửng sốt, biểu tình tràn trề thất vọng.

"Uống thuốc của anh đi." Hứa Trần nhìn qua, tưởng Lục Văn Tây không muốn uống thuốc liền nghiêm nghị nói, cứ hệt như gia trưởng bắt đứa nhỏ làm bài tập.

"Oh." Lục Văn Tây chỉ có thể thất vọng quay trở lại, vừa than thở vừa uống thuốc, lúc nôn khan thì Hứa Trần đã đưa nước suối qua.

"Cám ơn, bảo bối." Lục Văn Tây uống nước xong liền ném hôn gió cho Hứa Trần.

Hứa Trần chỉ nhìn anh, sau đó thực lãnh đạm bình tỉnh quay trở lại phòng khách, cầm sách lên xem tiếp, lúc này di động đột nhiên đổ chuông. Rất ít người liên hệ Hứa Trần, nếu không phải Lục Văn Tây thì chính là người trong đoàn đội, Hứa Trần nhìn tên người gọi liền nghe máy.

"Alo?" Dáng vẻ bắt điện thoại của Hứa Trần vẫn thực lãnh đạm.

Bên kia đầu dây không biết nói gì, Hứa Trần chỉ trầm mặc nghe, sau đó đáp: "Được."

Tiếp đó liền cúp máy.

Lục Văn tây đứng một bên, đột nhiên cảm thấy Hứa Trần thật sự là một người lãnh đạm, đối với anh còn tốt được một chút, đối với người khác thật sự là... một lời khó nói hết. Người như vậy có thể nấu cháo điện thoại sao? Nói yêu đương cũng không có tâm tình đi.

Lục Văn Tây thực sự lo âu về tương lai, sau đó ôm tâm sự nặng nề đi tới bên cạnh Hứa Trần hỏi: "Chuyện gì vậy?"

Hứa Trần cầm di động mở wechat, sau đó trả lời: "Doãn Hàm Vi nói trong đoàn phim có một người hình như bị quỷ ám, nhờ tôi hỗ trợ xem một chút, hứa sẽ trả thù lao hai vạn."

"Oh." Lục Văn Tây hiểu rõ lòng mộ đạo của Doãn Hàm Vi, từ sau lần được nhắc nhở liền đối xử với Hứa Trần đặc biệt tốt, nhiều lần anh nghe Doãn Hàm Vi nói với người khác Hứa Trần là tiểu thần tiên, bây giờ thì đã bắt đầu giới thiệu công việc rồi.

Anh ngồi xuống ghế sô pha, chân gác lên đùi Hứa Trần, lười biếng nói: "Thật ra thì em có thể tìm vài công việc xem phong thủy này nọ, em chỉ cần xuất bản lĩnh ra thì bọn họ nhất định sẽ trả thù lao rất hào phóng."

"Có chút khó khăn." Hứa Trần đáp lại, cũng không cự tuyệt Lục Văn Tây gác chân lên đùi mình, biểu tình thực bình tĩnh, chỉ là hơi nghiêng đầu để Lục Văn Tây nhìn mình: "Tôi không giỏi giao tiếp, lần đầu tiên anh gặp tôi không phải cũng nghĩ tôi là kẻ lường gạt sao?"

"Cũng đúng... cậu quá trẻ tuổi, như vậy chỉ có thể thông qua người quen biết giới thiệu thôi."

Lúc này wechat Hứa Trần vang lên âm báo, Hứa Trần vẫn luôn cầm di động nên lập tức mở file âm vừa được gửi tới, âm thanh âm trầm vang lên: "Trả di động lại cho tôi... trả lại cho tôi..."

Sau đó không còn nữa.

Lục Văn Tây vốn đang thoải mái, kết quả nghe xong liền không thoải mái, cứ cảm thấy âm thanh này làm người ta khó chịu, kết quả rất nhanh liền bình tĩnh lại, bởi vì Hừa Trần đang thực tự nhiên nắm lấy chân anh, ngón tay ấn huyệt vị trong lòng bàn chân, dáng vẻ đặc biệt tự nhiên.

Cùng lúc đó, tay còn lại đang cầm di động gõ chữ trả lời tin nhắn.

"Bên kia là tình huống gì a? Đoạn ghi âm đó là gì?" Lục Văn Tây nhịn không được hỏi, chân bị bóp thực thoải mái.

"Nói là thường xuyên nhận được cuộc gọi nhưng không hiện dãy số, sau khi bắt máy thì liền nói một câu như vậy, cứ lập đi lập lại. Bởi vì không có số nên không thể đưa vào danh sách đen, chỉ có thể đổi di động, đổi số, kết quả vẫn bị quấy rầy. Oh, bọn họ tìm tôi là vì cuộc gọi đều gọi tới vào lúc rạng sáng."

Lục Văn Tây nghe xong thì chép miệng, cảm thấy có chút không đúng: "Linh hồn hẳn không có cách nào gọi điện thoại đi? Ác linh cùng lắm cũng
chỉ là đụng vào đồ nhân gian thôi, âm thanh cũng không thể nghe thấy, vì thế cái này hơn phân nửa là bị người ta đùa dai."

"Không nhất định." Hứa Trần trả lời chắc chắn.

"Có ý gì?"

"Anh có thể thấy ác linh, cũng có thể nghe thấy âm thanh."

Lục Văn Tây nháy mắt hiểu được: "Ý em là người kia phỏng chừng cũng sắp chết? Vì trở thành người xen giữa hai giới nên có thể ghi âm thanh lại?"

"Không sai, nghe nói lúc bạn gái anh ta nghe máy thì không nghe thấy âm thanh gì cả."

"Này có thể coi là cứu một mạng đi, cư nhiên chỉ có hai vạn?" Lục Văn Tây đột nhiên có chút bất bình, anh chi hai chục triệu mới mời được Hứa Trần, người khác thì chỉ cần hai vạn là được?

"Tôi sẽ không một mực đi theo bên cạnh anh ta, dù sao thì tôi còn phải chiếu cố anh."

Lúc này... thoải mái hơn, Lục Văn Tây cười híp mắt, nhịn không được xúc động: "Vậy thì tàm tạm, coi như em có lương tâm."

"Bởi vì anh quan trọng hơn bọn họ."

Hứa Trần không phải dạng người hoa ngôn xảo ngữ, có thể nói ra những lời này chứng minh cậu thật sự nghĩ như vậy.

Lục Văn Tây nghe xong tim liền rung động, đặc biệt thỏa mãn.

Trước đó còn nghĩ rằng Hứa Trần không biết tâm tình, kết quả bây giờ chỉ cần một câu nói đã liêu được Lục Văn Tây, lúc này anh thỏa mãn tới mức muốn che mặt. Bất quá vui sướng không tới mười giây thì Hứa Trần đã nhấn vào huyệt đau, Lục Văn Tây nhịn không được bật thành tiếng rên, sau đó bắt đầu lăn lộn trên ghế sô pha.

"Thường xuyên xoa bóp có lợi cho thân thể." Hứa Trần nắm chặt cái chân Lục Văn Tây muốn rụt lại, tiếp tục ấn, ấn đau đến mức nước mắt anh tràn ra khỏi khóe mắt.

Lúc hai chân bị ấn xong, Lục Văn Tây có cảm giác vui sướng như vừa sống sót sau tau nạn, anh đưa đám ngồi trên ghế sô pha lẩm bẩm: "Khó chịu quá đi, muốn ôm một cái."

Hứa Trần do dự một chút, cuối cũng vẫn ôm anh vỗ vỗ lưng trấn an: "Đỡ hơn chút nào không?"

"Chưa, có thể là ôm không đủ chặt." Lục Văn Tây tiếp tục làm nũng, thi triển thần công không biết xấu hổ.

Hứa Trần không ôm chặt hơn, chỉ nâng tay xoa tóc Lục Văn Tây, lại hỏi: "Đỡ hơn không?"

"Ừm, tốt hơn nhiều rồi." Hài lòng, đặc biệt hài lòng, ôm Hứa Trần liền cảm thấy chân thật, nội tâm được lấp đầy, cảm giác thực ngọt ngào.

Sau đó, ôm không còn nữa, Hứa Trần trực tiếp rời đi làm hạnh phúc của Lục Văn Tây nháy mắt sụp đổ.

Thật là đứa nhỏ thực tế mà, nói xong là lập tức nới lỏng tay, ngay cả chút vượt quá giới hạn cũng không có.

Hứa Trần đi rửa mặt, Lục Văn Tây tiếp tục ngồi trên sô pha u oán, sau đó anh nhìn thấy màn hình di động của Hứa Trần lại sáng lên. Di động vốn là của anh, có dấu vân tay của anh lập tức mở ra, phát hiện trong wechat chỉ có tin của anh cùng Doãn Hàm Vi. Anh không có hứng thú xem lịch sử trò chuyện, chỉ là đột nhiên nghĩ tới, muốn xem xem bình thường Hứa Trần nghe nhạc gì.

Thật ra thì anh có chút lo lắng, anh thấy Hứa Trần thường xuyên đeo tai nghe, phỏng chừng có thể nhờ vào đó để hiểu hơn về sở thích của Hứa Trần, như vậy vừa có được tin tình báo của đối tượng lại vừa thỏa mãn được lòng hiếu kỳ.

Trong máy có app nghe nhạc, có thể dễ dàng tra ghi chép gần nhất, kết quả trong danh sách trống rỗng, Hứa Trần căn bản không down nhạc về, cũng không nghe online. Số nhạc mà cậu nghe chính là nhạc có sẵn trong máy của Lục Văn Tây.

Trong máy chỉ lưu mấy bản thu âm, là một ít đoạn hát xướng hoặc hát phối nhạc mà Lục Văn Tây tự ghi âm lại để gửi cho đoàn đội, bọn họ thông qua đó để lựa chọn phong cách thích hợp để đặt ca khúc mới cho Lục Văn Tây. Có vài đoạn không đầu không đuôi, chỉ là một đoạn ngắn.

Nghĩ tới dáng vẻ lẳng lặng lắng nghe của Hứa Trần, Lục Văn Tây da dày thịt béo lại một lần nữa đỏ mặt, tâm tình dâng trào, ngực cũng nhồn nhột.

Nhìn lại di động của Hứa Trần, màn hình nền cùng màn hình khóa đều là hình của anh, trong thư viện ảnh cũng toàn là hình tự chụp của anh, âm nhạc cũng là ca khúc của anh, này quả thực là đãi ngộ người yêu mà.

Này chính là yêu a.

Lục Văn Tây lại càng chắc chắn hơn, anh đã rơi vào bể tình, anh lập tức bắt đầu yêu.

***

Ngày hôm sau, Hứa Trần liền gặp mặt người bạn cùng đoàn phim mà Doãn Hàm Vi đã nói, tình huống quả nhiên không quá tốt.

Lúc Lục Văn Tây hóa trang thì thấy Doãn Hàm Vi dẫn một người nam vóc người hơi gầy, không quá cao, trán hằn rõ nếp nhăn tới tìm Hứa Trần. Anh không nhìn mặt, dù sao cũng không biết đoán mệnh, chỉ có thể nhìn khí tràng, khí tràng trên người người nam này... dương khí cơ hồ không có, chỉ có hắc khí nhàn nhạt, loại hắc khí này cũng chính là tử khí.

Lục Văn Tây nhìn lại khí tràng trên người mình, tử khí nồng nặc, đen xì xì, gần nhất mỗi sáng sớm Hứa Trần đều phải búng trán anh một cái mới có thể đảm bảo hình ảnh quay chụp không gặp vấn đề.

Trong phòng hóa trang rất an tĩnh, vì thế cho dù bọn họ ngồi tít ngoài cửa nói chuyện, Lục Văn Tây vẫn nghe thấy đôi chút.

"Tôi là người ham rẻ, ở trạm xe buýt có người hỏi tôi muốn mua di động hay không, táo 7 mà chỉ bán có một ngàn đồng. Mấy cậu cũng hiểu rồi đó, tới mấy chỗ này bán di động thì đều là hàng trộm cắp, không phải vật đứng đắn gì, vì thế giá cả mới tiện nghi như vậy. Tôi thử một chút thì phát hiện rất tốt, không có cài mật mã gì cả, vì thế tôi liền mua, cũng không gắn sim, chỉ vọc game một chút mà thôi. Kết quả không có sim nhưng lại nhận được cuộc gọi, còn là bảo tôi trả di động!"

Nói tới đây, vì sợ hãi mà nam nhân đề cao âm lượng, sau đó ho khan một hơi, có thể thấy thân thể đã rất suy yếu.

"Sau đó thì sao?" Hứa Trần lạnh nhạt hỏi.

"Sau đó cứ gọi tới mãi, ban đầu tôi tưởng là di động bị virus, tôi liền tắt máy đi, kết quả nó bắt đầu gọi vào di động của tôi, tiếp đó là di động của bạn gái tôi, đều là số ẩn danh, thực sự quá kinh khủng, chúng tôi có công việc, không có khả năng cứ tắt máy."

Lúc này Lục Văn tây nghiêng đầu nhìn ba người ở cửa, bất quá bị thợ makeup kéo quay trở lại, tiếp tục đối mặt với gương.

Anh điều chỉnh góc độ một chút để thấy bóng dáng Hứa Trần trong gương, chỉ thấy cậu cầm lấy di động trong tay nam nhân, tùy tiện xem một chút rồi nói: "Di động này trộm được từ trên người người chết."

"Con bà nó!" Doãn Hàm Vi nhịn không được kinh hô một tiếng, lập tức tránh ra xa.

Nam nhân cũng sợ hết hồn, căn bản không dám nhận lấy cái điện thoại kia, chỉ run run hỏi: "Làm sao... làm sao trộm được chứ?"

"Tai nạn bất ngờ, ngoài ý muốn bỏ mạng, đồ đạc đang cầm trước khi chết rơi tán loạn xuống đất, sau khi chết bị người ta nhặt đi. Người đó sau khi chết tích lũy oán khí, chờ đến khi có thể trả thù thì di động đã nằm trong tay anh, người đã chết, hồn phách không đủ thông minh, vì thế hắn dồn oán hận lên người anh. Anh có thể tìm ra người bán di động kia không?" Hứa Trần vẫn thực lãnh đạm, di động ở trong tay cũng không cảm thấy phỏng tay, ung dung bình tĩnh.

Tựa hồ dáng vẻ ung dung của Hứa Trần làm người ta có cảm giác an toàn, vì thế nam nhân bắt đầu cầu Hứa Trần: "Tiểu ca, cậu chính là anh ruột của tôi, tôi thật sự không có làm chuyện xấu, chỉ nhất thời bị quỷ ám ham tiện nghi mua về chơi game thôi. Người bán thực sự không có cách nào tìm được, bọn họ bán xong liền đổi qua nơi khác, cậu có thể giúp tôi xử lý chuyện này không?"

Lúc này Hứa Trần liếc nhìn về phía Lục Văn Tây, Lục Văn Tây hiểu, Hứa Trần muốn dẫn anh cùng đi xử lý chuyện này, xử lý xong sẽ có được một phần công đức để giảm bớt tử khí, giúp anh sống lâu thêm vài ngày.

Anh không lên tiếng, bắt đầu ngâm nga câu hát, dáng vẻ thực hài lòng.

Lúc này Hứa Trần mới nói tiếp: "Di động này trước tiên để ở chỗ tôi, anh đi theo tôi."

Nói xong, cậu đứng lên rời khỏi phòng.

Doãn Hàm Vi muốn xem náo nhiệt, thấy Lục Văn Tây cần phải hóa trang thêm một lúc nữa liền theo hai người rời khỏi phòng, đại khái hai mươi phút sau thì Doãn Hàm Vi quay lại, dáng vẻ bị dọa tới sắp tè ra quần tới nơi, run lẩy bẩy nói với Lục Văn Tây: "Lão đại, lão đại, anh có thấy... thấy qua chưa? A? Chính là cây quạt... văn tự bay... bay lên... sau đó liền khắc vào trong giấy, tờ giấy vàng kia liền bay lên... không hề có sợi tơ nào cả, tuyệt đối không có, nó tự bay a, ôi mẹ ơi!"

"Oh, thấy rồi." Lục Văn Tây đáp, dáng vẻ ung dung như thế ngoại cao nhân, còn giả vờ bí hiểm.

"Anh cũng thấy rồi hả?! Hứa... Hứa tiểu tiên... là người à?"

"Không là người thì là gì?"

"Là thần tiên a."

"Đừng có nói với người khác, tránh mang tới hỗn loạn."

Doãn Hàm Vi chụp lấy chai nước suối ở bên cạnh ừng ừng uống một hơi, thợ makeup ở bên cạnh cảm thấy khó hiểu: "Cậu thấy cái gì mà sợ dữ vậy?"

"Thấy thần tiên a, lần trước có thể cứu ba ba tôi quả thực không phải trùng hợp." Uống nước xong, Doãn Hàm Vi cũng coi như tỉnh táo lại không ít, ít nhất không còn lắp bắp nữa.

Lục Văn Tây cảm thấy Doãn Hàm Vi như vậy thực thú vị, liền hỏi: "Chuyện bên kia giải quyết xong chưa?"

"Hứa tiểu tiên nói có thể hóa giải oán khí, anh trai kia vốn bán tín bán nghi, bất quá bây giờ thì coi như tin hoàn toàn rồi, lập tức trả tiền luôn, cứ như sợ bị tăng giá ấy, di động cũng cho Hứa Trần, để Hứa Trần xử lý, lúc đi còn lẩm bẩm nói mình không bao giờ ham rẻ nữa, suýt chút nữa đã mất luôn cả mạng, còn phí hơn hai vạn."

Lục Văn Tây cảm thấy cái danh xưng Hứa tiểu tiên này thật thú vị, kia sau khi cậu cùng Hứa Trần ở cùng một chỗ có phải nên gọi là Lục nương tử không?

Lục Văn Tây cười híp mắt suy nghĩ, sau khi hóa trang xong đi ra ngoài thì một lần nữa gặp lại anh trai kia, tử khí trên người đã được giải, hiện giờ là dương khí nhàn nhạt, phỏng chừng phải qua một đoạn thời gian nữa mới khôi phục.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện