Mạng Không Còn Lâu

Chương 45


trước sau

Lúc thu công thì đã là mười một giờ đêm, Lục Văn Tây cảm thấy có chút mệt mỏi bóp bóp cổ mình, nghe thấy tiếng xương vang "rắc rắc" thì cảm thấy tình trạng thân thể mình không ổn lắm.

Tiến triển của đoàn phim không thể nói là giày vò như ma quỷ nhưng cũng không coi là nhẹ nhàng, nghỉ ngơi không tốt cộng thêm không kiện thân, lại còn chưa ăn uống gì, cân nặng sút tầm năm cân, gò má cũng lõm xuống một chút.

Lúc đang thay áo khoác thì Doãn Hàm Vi đi tới, cầm theo một cái hộp đặt trước mặt Lục Văn tây: "Hậu viện đoàn đưa tới."

"Oh." Lục Văn Tây thuận miệng đáp, sau đó đi tới dùng tay chỉnh sửa vạt áo sau một chút rồi mới mở nắp hộp, liền thấy một cái bánh Trung Thu lớn như cái chậu rửa mặt.

Bánh Trung Thu....

Trung Thu!

Lục Văn Tây kinh ngạc nhìn bánh Trung Thu, chỉ chỉ: "Lễ Trung Thu?"

"Sớm đã qua rồi."

"Kia vì sao lại đưa bánh tới?"

"Nghe nói Trung Thu anh quá bận không thể đưa, cái này là mới làm, hoa văn cũng được chế tạo thủ công."

Biểu tình của Lục Văn Tây hoàn toàn sụp đổ, nhìn bánh Trung Thu, có cảm giác nhìn thấy sinh vật mềm mềm nhũn nhũn đáng ghét. Anh từ nhỏ đã kén ăn, bánh Trung Thu có thể nói là loại thức ăn anh chán ghét nhất, nhất là loại năm nhân, cứ cảm thấy bánh Trung Thu năm nhân có mang theo ác ý.

Nếu để anh chọn thêm thứ khác nữa thì có lẽ là rau thơm.

Nhìn chằm chằm hình vẽ trên bánh, phát hiện người làm bánh thật sự rất chú tâm, phía trên có tên của anh, còn có hình chibi của anh, xung quanh là một vòng trái tim, còn có viền hoa nữa.

Anh lấy di động mở chức năng chụp hình, cùng chiếc bánh chụp một bô ảnh, sau đó đưa cho Doẽn Hàm Vi: "Đăng weibo đi."

"Ít nhất cũng ăn một miếng chứ?" Doãn Hàm Vi không nhận di động, chỉ nhìn chằm chằm Lục Văn Tây.

"Này không phải tác phẩm nghệ thuật à? Tác phẩm nghệ thuật dùng để ăn sao?"

"Là tâm ý của gan, anh bị chửi thảm thương như vậy mà vẫn vững tâm yêu thích anh cũng không dễ dàng mà."

Lục Văn Tây nhìn Doãn Hàm Vi cùng Hứa Trần vừa mới đi tới, do dự một hồi lâu với vẫy vẫy tay với Hứa Trần: "Bảo bảo, tới ăn bánh Trung Thu."

Kết quả bước chân của Hứa Trần đột nhiên khựng lại, sau đó đứng im tại chỗ bất động, thực kiên quyết trả lời: "Không ăn."

Anh không nỡ làm khó Hứa Trần, vì thế bẻ một miếng vòng ngoài, phát hiện rất ngọt, gặm thêm vài cái thì phát hiện bên trong là chocolat, một khối lớn đậm mùi chocolat, lúc này anh mở to mắt: "Ăn ngon."

Kết quả vừa ngẩng đầu thì thấy Doãn Hàm Vi mở quay video, Lục Văn Tây lập tức đưa tay cầm lấy di động. Trong video, ban đầu anh nhíu mày nâng cái bánh Trung Thu to như chậu rửa mặt, thực khổ sở ăn một miếng, biểu tình hòa hoãn một chút, lúc ăn tới phần nhân chocolat thì biểu tình lập tức vui vẻ.

Lúc nói "ăn ngon" anh vẫn còn đang nhai, cứ như một con chuột đồng phồng má ăn thức ăn, còn phát ra tiếng rôm rốp khi cắn chocolat.

Tiếp đó chính là hình ảnh lay động khi anh phát hiện bị quay hình, đưa tay chụp lấy điện thoại.

"Chậc, cậu còn muốn đăng weibo nữa không?" Lục Văn Tây hỏi, cứ cảm thấy anh trong video không đủ đẹp trai, còn có chút tiều tụy.

"Gửi cho hậu viện đoàn, bọn họ cần loại phản hồi này, giống như khi bày tỏ thì cần câu trả lời vậy." Doãn Hàm Vi nói xong liền đăng đoạn video.

Sau khi bày tỏ thì cần câu trả lời.

Anh nghiêng đầu nhìn về phía Hứa Trần.

Trong tay Hứa Trần còn cầm la bàn, tựa hồ đang nghiên cứu gì đó, anh cũng không nói thêm gì nữa.

Buổi chiều Lục Văn Tây đã sớm nói với Doãn Hàm Vi, bảo là hôm nay khi trở về muốn cùng Hứa Trần đi riêng tới một nơi, xế chiều Doãn Hàm Vi đã đi lấy xe của anh tới, giao chìa khóa: "Xe đã rửa sạch rồi, em không bao giờ... xử lý mấy chuyện như vậy nữa đâu, người ta nhìn thấy máu nhiều như vậy suýt chút nữa đã gọi điện báo cảnh sát rồi ấy, em phải nói là vì vợ mình suýt chút nữa đã sinh trên xe bọn họ mới chịu rửa."

Lục Văn Tây nghe vậy thì nhịn không được vui vẻ cười hắc hắc hắc mấy tiếng, nhận lấy chìa khóa trực tiếp cùng Hứa Trần rời đi.

Vì lí do an toàn, Doãn Hàm Vi cũng theo chân hai người, sợ đoàn phim thấy hai người hành động đơn độc sẽ truyền ra tin đồn không tốt. Nửa đường chắc chắc không có ai bám theo mới xuống xe, để Lục Văn Tây cùng Hứa Trần hành động đơn độc.

Hứa Trần vẫn luôn nâng la bàn phong thủy nhìn cây kim bên bên, chỉ huy Lục Văn Tây đi hướng nào, cứ vậy quanh quanh quẹo quẹo vài lần, lúc Lục Văn Tây sắp chịu hết nổi thì rốt cuộc ngừng lại ở địa điểm cách cầu cao tốc không xa.

Lục Văn Tây tìm nơi an toàn dừng xe, sau đó dùng vòng cổ ẩn thân, mở cửa xuống xe.

Hứa Trần nâng la bàn đi tới một nơi, tựa hồ đang tìm gì đó.

"Anh thấy cậu ta rồi." Lục Văn Tây nhìn nam sinh ngồi trên thanh chắn trên đường, cứ cảm thấy có chút quái qái, bất quá khi nhìn thấy tử khí trên người cậu ta thì liền hiểu được.

Thật ra thì dáng dấp của nam sinh không coi là tệ, vóc dáng cũng không phải quá cao, chỉ là dáng vẻ bể đầu chảy máu nhìn có chút dữ tợn, quần áo trên người cũng toàn là máu, tựa hồ là dáng vẻ khi chết.

Hẳn là tai nạn xe cộ, Lục Văn Tây đoán như vậy.

Nơi này xe cộ không nhiều, nhất là ban đêm, đại khái phải ba bốn phút mới có một chiếc xe chạy ngang qua, rất dễ làm người ta xem thường. Bất quá tốc độ trung bình trên đường cao tốc vẫn rất nhanh, dù sao thì trong mắt tài xế nơi này cũng không có ai, không cần giảm tốc.

Xung quanh hết sức vắng lặng, phỏng chững rất lâu cũng không có người đi ngang qua, nếu xảy ra tau nạn rồi bỏ trốn, người chết rất dễ bị nhiều xe sau nghiền ép, phải qua một hồi mới bị phát hiện.

Nhận lấy di động trong tay Hứa Trần, Lục Văn Tây đi tới trước mặt nam sinh, đưa di động qua hỏi: "Của cậu à?"

Nam sinh ngẩng đầu nhìn Lục Văn Tây, sau khi đưa tay tới phát hiện mình cư nhiên có thể nhận lấy di động thì cảm thấy thực thần kỳ. Nam sinh cầm di động kiểm tra, nhịn không được có chút thất vọng, điện thoại không có thẻ sim, không thể liên lạc với ngoại giới, hơn nữa rất nhiều thứ đã bị xóa mất.

Hứa Trần nhìn về phía Lục Văn Tây, chân mày nhíu lại, theo lý thì hồn phách này có thể liên lạc với dương gian thì hẳn phải trở thành ác linh mới đúng, sao lại có ác linh không có sát khí chứ? Hứa Trần căn bản không phát hiện được, cứ hệt như linh hồn vậy.

Xảy ra chuyện gì?

Lục Văn Tây không biết nghi hoặc của Hứa Trần, anh chỉ nhìn nam sinh, phát hiện đối phương mở chức năn nhắn tin, bắt đầu soạn tin nhắn. Tựa hồ chú ý tới Lục Văn Tây vẫn luôn chăm chăm nhìn mình, nam sinh ngẩng đầu nhìn Lục Văn Tây, sau đó giơ tay lau vệt máu trên mặt hỏi: "Anh là Lục Văn Tây à?"

"Cậu tựa hồ không hề kinh ngạc?"

"Oh, có nhiều người... không, là rất nhiều quỷ nói về chuyện của anh, nói là anh có thể nhìn thấy bọn tôi."

Lục Văn Tây kinh ngạc, anh không quen biết nhiều quỷ hồn lắm, sao lại bị chúng biết chứ?

"Tôi nổi danh à?"

"Anh không biết à? Dù sao thì trong giới có không ít quỷ nói về chuyện của anh." Nam sinh trả lời, tay vẫn còn soạn tin.

Lục Văn Tây thật sự không biết chuyện này, trong đầu đột nhiên nghĩ tới quỷ thiếu nữ cùng các quỷ hồn thấy anh sống chung với Đặng Huyên Hàm, anh nhịn không được bĩu môi, phỏng chừng là con nhóc kia tuyên truyền.

Anh có chút không biết làm sao, nghiêng đầu hỏi Hứa Trần: "Vậy coi như là giải quyết rồi hả?"

"Hỏi cậu ta xem còn oán khí không?"

Thật ra không cần Lục Văn Tây chuyển đạt, nam sinh đã tự mình nghe thấy.

"Tôi vốn cũng không có oán khí gì, chỉ là tôi muốn lấy lại di động của mình mà thôi." Nam sinh vừa nói vừa chỉ cách đó không xa: "Nửa tháng trước tôi gặp tai nạn xe cộ ở đây, lúc rạng sáng. Kết quả có người đi ngang qua, không giúp tôi kêu xe cứu thương mà chỉ lấy di động của tôi đi, khi ấy tôi đã hết cứu rồi, chỉ là vẫn có chút oán hận, bởi vì trên người không mang theo thẻ chứng minh, di động còn bị lấy đi nên bọn họ không có cách nào xác nhận thân phận, đến bây giờ người nhà của tôi vẫn chưa biết tôi đã chết."

Lục Văn Tây cảm thấy thực khó tin: "Lâu như vậy rồi mà không báo tin mất tích à?"

Nam sinh ngẩng đầu nhìn Lục Văn Tây, cười khổ: "Tôi một mình tới đây làm việc, bình thường cũng không quá hiếu thuận, mười ngày nửa tháng không gọi điện về cho cha mẹ cũng thực bình thường, bọn họ căn bản không nhận ra tôi đã xảy ra chuyện. Đồng nghiệp công ty thấy tôi không đi làm, cũng không liên lạc được, phỏng chừng cao lắm là than phiền không có ai nhận lấy phần việc của tôi chứ cũng không quản nhiều, không ai liên hệ với cha mẹ tôi cả."

Nhân duyên thật sự quá kém.

Nam sinh nói tới đây thì âm thanh đã có chút nghẹn ngào: "Nhà tôi có một mình tôi mà tôi, tôi còn không hiếu thuận bọn họ thì người đầu bạc đã tiễn người đầu xanh, tôi cũng không dám tưởng tượng bọn họ sẽ như thế nào nữa, tôi muốn gửi cho bọn họ một tin nhắn, báo cho bọn họ biết tôi đã chết rồi, đừng khổ sở, còn có mật mã thẻ cùng tài khoản của tôi, bên trong có chút tiền, hi vọng bọn họ lấy được, đây là thứ duy nhất tôi có thể lưu lại cho bọn họ."

Lục Văn Tây nghe xong, trong lòng có chút khó chịu.

Nhà anh cũng chỉ có một mình anh, anh không phải cũng giống nam sinh này sao, tuy không phải lập tức chết đi nhưng cũng sắp phải chết.

Anh nghĩ được trong đoạn sinh mệnh cuối cùng này anh nên làm gì.

Anh muốn làm ra chút thành tích, ít nhất cũng lưu lại một tác phẩm có thể xem là xuất sắc. Muốn cùng Hứa Trần nói chuyện yêu đương, ít nhất không thể tiếc nuối như quỷ xử nữ. Lúc Hứa Trần tuyên bố thời điểm chết, anh sẽ dành khoảng thời gian cuối cùng đó để ở cùng với cha mẹ.

Không cách nào tưởng tượng được tâm tình của che mẹ khi biết tin anh chết, vì thế Lục Văn Tây hiểu được bi thương của nam sinh.

Đến lúc này rồi mới phát hiện mình còn rất nhiều chuyện vẫn chưa làm xong.

Hối hận chính mình không cố gắng hơn, sợ rằng sau khi mình chết đi cha mẹ sẽ không sống nổi, bọn họ già rồi phải làm sao đây? Không ai chăm sóc phải làm sao? Vì thế ít nhất cũng lưu lại chút tiền, như vậy bọn họ có thể vào viện dưỡng lão, cũng không quá khó khăn.

Nhất là con độc nhất, bọn họ chính là vận mệnh của cha mẹ, con chết rồi phỏng chừng hai ông bà cũng sẽ hỏng mất.

Nam sinh bắt đầu khóc không thành tiếng, nước mắt hòa lẫn với máu vẽ thành gương mặt mèo, nam sinh vừa lau nước mắt vừa tiếp tục gõ tin nhắn, gõ xong thì đưa di động cho Lục Văn Tây.

"Có thể giúp tôi gửi tin nhắn đi không? Tôi sẽ nói số cho anh biết."

Lục Văn Tây nhìn lướt qua nội dung tin nhắn một chút, phát hiện nam sinh tích góp cũng không nhiều, toàn bộ tiền gửi ngân hàng cùng tiền trên APP cũng chỉ có mười lăm vạn mà thôi, thậm chí ngay cả tiền thế chấp phần mềm xe đạp 298 NDT cũng viết vào.

Anh gật đầu, biểu thị có thể.

Nam sinh rốt cuộc cũng được an ủi: "Trước kia tôi còn mắng anh ở trên mạng."

"Oh, chuyện này cũng không hiếm lạ."

"Thật ra tôi cũng chỉ hùa theo mà thôi, ngay cả phim của anh tôi cũng chưa xem qua, thấy trên weibo có một ít người mắng anh, cảm thấy anh thật kém cỏi nên cũng mắng vài câu."

"Này là cậu muốn xin lỗi à?"

"Trước xin lỗi, còn có... cám ơn."

"Oh."

"Cha mẹ cậu ta là người tích đức hành thiện sao?" Lúc này, Hứa Trần đột nhiên hỏi Lục Văn Tây.

Lục Văn Tây nhìn nam sinh, nam sinh mê mang lắc đầu, Lục Văn Tây cũng lắc đầu với Hứa Trần.

"Theo lý thì nếu cậu ta làm những chuyện như vậy thì sẽ hóa thành ác linh, bị thống khổ hành hạ, thế nhưng cậu ta thoạt nhìn không có, như vậy chứng minh cha mẹ cậu ta đều là người tích đức hành hiện, vì thế cậu ta mới không gặp phải trắc trở này." Hứa Trần nhàn nhạt nói: "Đi luân hời đi, vì ân huệ của cha mẹ cậu, cậu có thể vào được nhà rất tốt."

Nam sinh nghe vậy thì nước mắt lại một lần nữa trào ra.

Lục Văn Tây không biết nước mắt linh hồn là nóng hay lạnh, chỉ có thể nhìn dòng lệ của nam sinh tuôn trào, cuối cùng đứng dậy nhìn xung quanh một lần rồi đột nhiên hướng về một hướng quỳ xuống dập đầu ba cái. Lục Văn Tây suy đoán, có lẽ đó là hướng quê nhà của cậu ta.

Dập đầu xong, nam sinh xoay người lại nhìn Lục Văn Tây cùng Hứa Trần, khom người cúi chào.

Lục Văn Tây lần đầu tiên thấy linh hồn luân hồi trong nháy mắt, tựa hồ sợ còn lưu lại sẽ luyến tiếc hoặc bi thương khi nghĩ tới cha mẹ, nam sinh đã chọn luân hồi tại chỗ.

Nháy mắt đó quang mang quanh người nam sinh đại thịnh, giống như được ánh trăng chiếu sáng vậy, thực ấm áp. Xung quanh đột nhiên ấm áp, tựa hồ có một làn gió ấm thổi tới, trong lòng Lục Văn Tây đột nhiên có cảm giác được chữa lành.

Thân thể nam sinh biến mất trong ánh sáng, thứ biến mất tiếp theo chính là "ánh trăng" kia.

Lúc này Diệp Văn Tây nghiêng đầu nhìn Hứa Trần: "Cậu ta đi luân hồi rồi."

Hứa Trần nhìn chằm chằm Lục Văn Tây, sau đó đi tới bên cạnh giơ tay xoa tóc anh: "Bởi vì lúc luân hồi cậu ta ôm tâm tình cảm kích nên tử khí trên người anh phai nhạt rất nhiều, có thể sống lâu thêm khoảng một tháng." Đó cũng là lý do Hứa Trần dẫn Lục Văn Tây theo, có thể giúp Lục Văn Tây tăng thêm một đoạn thời gian sống, nhất cử lưỡng tiện.

Nghe thấy tin này, Lục Văn Tây nhịn không được vui sướng, sau đó liền nghe Hứa Trần nói: "Trong khoảng thời gian ngắn, anh không thể nhìn thấy hồn phách, qua một trận mới thấy lại."

"Vậy thì tốt quá."

"Ừm, chúng ta trở về thôi."

Lục Văn Tây vừa ngồi vào xe liền dùng di động của Hứa Trần gửi tin tức cho cha mẹ nam sinh, bất quá lúc soạn tin thì tiền gửi ngân hàng từ 15 vạn biến thành 45
vạn, anh thêm vào 30 vạn, sau đó đăng ký một tài khoản Alipay mới, xác nhận chuyển tiền cho đối phương.

"Sau đó thì sao?" Hứa Trần nhịn không được hỏi: "Không tìm được hung thủ à?"

"Sau khi cậu ta chết rồi có lẽ người gây tai nạn đã xuống xe kiểm tra tình huống rồi mới bỏ trốn. Trong trạng thái linh hồn cậu ta đã ghi nhớ biển số xe, trong tin nhắn có ghi, hơn nữa gần đây có camera giám sát, có thể điều tra."

"Cần Doãn Hàm Vi giúp một tay không?"

"Được rồi, để cha mẹ cậu ta thay cậu ta tìm lại công đạo đi, bằng không ngay cả chút việc này cũng không có thì chỉ sợ bọn họ sẽ nghĩ không không, không còn tín niệm để sống tiếp nữa." Lục Văn Tây nói xong thì thở dài một hơi, tắt di động của Hứa Trần: "Để tránh phiền toái, anh sẽ bảo Doãn Hàm Vi làm số khác cho em, số này bỏ đi."

Hứa Trần vẫn nhìn chăm chăm Lục Văn Tây, ánh mắt dần nhu hòa, sau đó đáp: "Ừm."

***

Phần quay ngày thứ tư hoàn thành trước thời hạn, tiến trình cực kỳ thuận lợi.

Lục Văn Tây gọi điện hẹn Bạch Đẳng Nhạn gặp mặt, địa điểm hẹn chính là tiệm lẩu mà Đỗ Tử San mở, vị trí coi như thuận lợi, trực tiếp cùng Đỗ Tử San đặt trước ghế lô, còn được hứa hẹn là được ưu đãi 8%.

Trong giới giải trí có rất nhiều nghệ sĩ mở cửa tiệm, mặt hàng đa dạng chủng loại, tiệm cơm cùng cửa hàng quần áo thời trang chiếm đại đa số, Đỗ Tử San liền mở một tiệm lẩu ở thành phố này, giá cả rất hợp lý, không khí cũng náo nhiệt, cộng thêm trang hoàng khí khái, còn có người hâm mộ ủng hộ nên làm ăn đặc biệt tốt.

Đỗ Tử San sớm đã báo với trong tiệm, hai người có thể trực tiếp tiến vào từ cửa sau.

Lục Văn Tây từ sớm đã tới ghế lô, chỉ có một mình anh vào, ba người khác để bọn họ tự ăn bên ngoài, anh cùng Bạch Đẳng Nhạn đơn độc nói chuyện sẽ tự nhiên hơn.

Đợi tầm nửa tiếng Bạch Đẳng Nhạn mới tới, vừa vào cửa đã than phiền: "Ông chọn chỗ kinh khủng quá, nơi này toàn là người, tôi bị vây nửa ngày mới trốn ra được đấy."

"Tôi cố ý, dù sao thì gần nhất cũng đang truyền xì căng đan với Đỗ Tử San."

"Ông lấy le à?" Giọng điệu Bạch Đẳng Nhạn không tốt nói, giọng nói lộ rõ hâm mộ lẫn ghen tị.

"Tôi chỉ biến tướng để tẩy trắng thôi, nếu thật sự có quan hệ không bình thường thì khẳng định sẽ có hành vi tránh hiềm nghi, trực tiếp chạy tới tiệm ăn cơm như tôi chỉ càng chứng minh bọn tôi chỉ là bạn."

Bạch Đẳng Nhạn ngồi xuống bên cạnh Lục Văn Tây, lấy di động trong túi ra, tiếp đó bỏ khẩu trang, mũ, tiếp đó là cởi ảo khoác, thở phào một hơi, lúc này mới nói: "Lỡ bọn họ không nghĩ vậy thì sao? Kiểu thẳng tính không hiểu mấy cứ loanh quanh vòng vo ấy."

"Có thể để ký giả viết như vậy rồi cho thủy quân dẫn dắt tiết tấu a."

"Oh..."

"Hơn nữa, Đỗ Tử San có hứa ưu đãi 8% cho tôi."

Bạch Đẳng Nhạn vừa nghe liền vui vẻ hỏi: "Tôi nói ông không cần phải như vậy a Lục đại thiếu gia, cậu mà cũng cần ưu đãi sao? Không phải ông thường ném cho người ta một tấm thẻ, bảo người ta tùy tiện xài à?"

Lục Văn Tây cũng không thèm để ý, chủ động giúp Bạch Đẳng Nhạn rót một ly trà lúa mạch, sau đó bắt đầu than khóc: "Thật ra thẻ tôi đưa cho người khác đều là thẻ giới hạn, toàn là năm sáu chục ngàn thôi, nhiều hơn thì không có. Hơn nữa công việc nhận năm nay không có thù lao cao lắm, chỉ có hai phần quảng cáo đại diện tàm tạm, bằng không cũng không nuôi nổi máy bay tư nhân của tôi."

Bạch Đẳng Nhạn cầm ly trà lúa mạch uống một hớp, kinh ngạc nhìn Lục Văn tây, sau đó bắt đầu phì cười.

Trước mặt Bạch Đẳng Nhạn, Lục Văn Tây luôn có cảm giác mình là diễn viên tấu hài, luôn có thể chọc cười người này. Bạch Đẳng Nhạn cười đủ thì khoát tay: "Hiểu hiểu, bữa này tôi mời."

Hai bọn họ lần đầu tiên đơn độc gặp mặt nhưng không hề cảm thấy lúng túng, không bao lâu liền trò chuyện đặc biệt thân thiết, trước tiên nói về chuyện chương trình thực tế tham gia lần trước, sau đó là chuyện hát giúp.

"Nói ra thì sao ông lại nghĩ tới tôi, vì nhân khí tôi cao à?" Lục Văn Tây hỏi.

"Ông biết chuyện tôi là nghiên cứu sinh không?"

"Hóa ra là học bá?" Bất quá chuyện này có liên quan gì với anh.

"Ừm, nhân thiết này vẫn luôn giấu kín, chờ sau này tới thời khắc mấu chốt sẽ lôi ra sử dụng, hơn nữa còn là chuyên ngành tâm lý học, có lợi hại không?"

Lúc này Lục Văn Tây nói thật: "Cảm thấy không giống lắm, cảm giác ông có chút... hơi ngốc, rốt cuộc lại là nghiên cứu sinh tâm lý học?"

"Chậc, tình cảm có cao hay không không liên quan tới chuyện học tâm lý học mà. Tôi ấy, rất là thích môn học này nên đã đi học, học rồi phát hiện có thể lập tức nhìn ra người ta giả vờ giả vịt hay thật tâm với mình."

"Cho nên lượng người được chú ý trên weibo của ông mới ít như vậy?"

"Oh, ban đầu lúc cùng tham gia chương trình thực tế, tôi đối với ông giống như đã quen từ lâu vậy. Bình thường tôi thấy rất nhiều nhân thiết giả tạo của nghệ sĩ, rõ ràng ánh mắt lộ rõ bất mãn cùng muốn mắng chửi, thế nhưng lại mỉm cười tỏ ra hiền lành, nhìn đặc biệt chán ghét, không giống ông."

"Nội tâm tôi thuần khiết à?" Lục Văn Tây đột nhiên cảm thấy bản thân mình thực tốt đẹp.

"Không, ông đặc biệt chân thực, muốn mắng người liền mắng, không hề ngụy trang."

Khóe miệng Lục Văn Tây giật một cái: "Này coi là khen ngợi à?"

Bạch Đẳng Nhạn lại tiếp tục vui vẻ hắc hắc hắc, sau đó đáp: "Coi là vậy đi, dù sao trong giới giải trí này người đơn thuần không làm bộ làm tịch thật sự quá ít, vì thế tôi mới chú ý tới ông. Trong chương trình thực tế đó Trương Cửu Triết tỏ ra rất khinh thường ông nhưng ngoài mặt vẫn luôn cười ha hả khi đối mặt ông, bất quá phỏng chừng anh ta thật sự có quan hệ không tệ với Tiểu C, Tiểu C đó thoạt nhìn rất vô hại nhưng lại rất có tâm cơ, cô ta rất thông minh, tựa hồ cảm thấy hứng thú với ông, sau đó từ bỏ."

Lục Văn Tây đột nhiên tin tưởng Bạch Đẳng Nhạn học tâm lý học, hơn nữa cũng không ngốc manh như vẻ ngoài, tựa hồ có thể nhìn thấu rất nhiều thứ. Ít nhất thì có được kỹ năng mà rất nhiều nam nhân không có, có thể nhìn ra trà xanh biểu, ít nhất trước khi được Đặng Huyên Hàm nhắc nhở, anh cũng không nhìn ra Tiểu C có vấn đề.

"Còn gì nữa không?"

"Oh, Manh Manh hẳn là tâm không xấu nhưng chỉ chăm chăm tới việc nổi tiếng, tính cách như vậy tôi không thích. Béo Mạc Mạc thì đặt nhân thiết là hài hước, thế nhưng thật sự phỏng chừng là một người tính tình nóng nảy. Du Ngạn thì..." Nói tới đây, Bạch Đẳng Nhạn dừng một chút.

Lục Văn Tây uống trà, chờ đợi Bạch Đẳng Nhạn nói, kết quả đối phương không nói vấn đề này mà lại hỏi: "Ông là gay đi?"

Lục Văn Tây sửng sốt.

Bạch Đẳng Nhạn không chờ Lục Văn Tây trả lời đã nhìn ra, sau đó nói: "Du Ngạn phỏng chừng cũng vậy." Tuy không nói nhiều nhưng Lục Văn Tây đoán là Bạch Đẳng Nhạn đã đoán được Du Ngạn thích anh.

"Fuck, tôi là trai thẳng." Lục Văn Tây chối, sau đó lảng sang chuyện khác: "Có phải ông bỏ sót một người không?"

Thật ra trong giới đã sớm có lời đồn đãi, chỉ là vẫn chưa bị chứng thực, rất nhiều người cho là vậy nhưng hỏi thẳng mặt thì Bạch Đẳng Nhạn chính là người đầu tiên, thực sự làm Lục Văn Tây có chút hoảng.

"Người hợp tác với tôi hả? Thuần khiết là làm việc kiếm tiền, cũng coi như chuyên nghiệp, phái nữ ở độ tuổi đó thì tuyệt đối không phải dạng ngốc manh ngu ngơ."

Lục Văn Tây gật đầu biểu thị mình biết, tiếp đó cũng không nói gì, bởi vì có người phục vụ đưa thức ăn tới.

Chờ phục vụ đi rồi, Bạch Đẳng Nhạn nhìn ra cửa, nhịn không được nói: "Người phục vụ tiến vào khi nãy, cái người lớn tuổi ấy, ánh mắt nhìn ông... không đúng."

"Hả?" Lục Văn Tây sửng sốt: "Chắc là fan của tôi."

Bạch Đẳng Nhạn cũng không để ý, chỉ nói: "Tôi thấy Đỗ Tử San thuận mắt vì cô ấy là người trước sau như một, phỏng đoán con người cô ấy cũng không tệ, hơn nữa dáng vẻ ngự tỷ, vóc người cũng tốt, mặt mũi cũng đẹp, thật sự hoàn mỹ."

"Thấy người thật thì ông sẽ không nghĩ như vậy đâu."

"Sao? Làm cao à?"

"Này thì không có, bất quá cũng một lời khó nói hết, phải dùng rất nhiều rất nhiều từ tốt mới có thể diễn tả được."

"Có phải quá ngự tỷ, khí nữ vương quá nặng, xung khắc với ông? Hoặc là, quá cao lãnh?"

Lúc đang trò chuyện thì di động Lục Văn Tây vang lên tiếng âm báo wechat, anh nhìn một chút, phát hiện là Đỗ Tử San gửi tới, mở ra thì thấy là một tin nhắn thoại, anh hít một ngụm khí lạnh, bấm nghe.

"Lục Văn Tây, mới vừa rồi có phải mẹ tôi tới xem ông không? Ông ngàn vạn lần đừng có đáp lại hay gì gì đó nha, chỉ là bà ấy cảm thấy tôi lớn tuổi rồi, nên tìm đối tượng. Nghe tin tôi có xì căng đan, mà tên bạn trai đó lại chính là ông nên chạy lên mạng xem video của ông suốt ba ngày nay, cái bộ phim tệ hại cũng không cũng xem tới hai lần, còn gửi wechat cho tôi bảo dáng dấp ông không tệ, điều kiện gia đình cũng tốt. Ôi mẹ ơi, trong nhóm bạn tôi biết thì chẳng có mấy người mới bây nhiêu tuổi đã lo tìm đối tượng cả, trước đó bà ấy còn sắp xếp xem mắt nữa, ông có tưởng tượng được không? Xem mắt a, còn nói đối phương là tiến sĩ! Tôi..."

Phía sau không còn nữa, phỏng chừng là chưa gửi tới, đúng như dự đoán, tin thứ hai rất nhanh được gửi tới, cậu không nhấn nghe mà trực tiếp bấm chữ đáp: Mẹ bà không có tới tìm tôi.

Một lát sau, Đỗ Tử San đáp, Lục Văn Tây do dự một chút, phát hiện thời gian không tính là quá lâu mới mở ra.

"Không nói chuyện với ông hả? Tôi nghe người trong tiệm nói có người mách lẻo với mẹ tôi, bà ấy liền chạy tới tiệm giả làm phục vụ tiến vào ghế lô, chắc là nhìn ông một cái liền đi, mới vừa nãy còn gửi tin cho tôi, bảo là thấy ông hơi gầy, bất quá vóc dáng được, dáng dấp quả thực không tệ, tôi nói cỡ nào cũng vô dụng, bà ấy còn bảo tôi hảo hảo quý trọng nữa a."

Bạch Đẳng Nhạn ngồi bên cạnh tựa hồ có chút ngây người uống ừng ực cả ly trà lúa mạch, đắm chìm trong nỗi khiếp sợ.

Mớ sách vở kia coi như đều uổng phí.

.o.

[Tác giả] thật ra thì tôi rất thích rau thơm, kết quả tiểu công của bộ truyện đầu tiên cùng tiểu thụ của hai bộ sau đó đều không thích, vì thế thiết định cũng.... a ha ha ha ha

Bạch Đẳng Nhạn cùng Đỗ Tử San thì mới đầu không tốt lắm, sau đó dần dần trở thành bạn. Những lời nói lúc ban đầu cũng để sau này dễ sống chung hơn, hỏi Lục Văn Tây có phải gay hay không cũng có nguyên nhân, sau này mọi người sẽ biết, chỉ là hiện giờ Lục Văn tây chưa biết chuyện nên lúc bị hỏi có chút trở tay không kịp, Bạch Đẳng Nhạn vẫn không biết Lục Văn Tây chưa biết chuyện.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện