Cả văn phòng quản lý đang làm việc bỗng nghe tiếng gọi lớn từ bên ngoài.
"Giám đốc tới! giám đốc tới!"
Mặc Tần Minh hiên ngang bước vào, gương mắt nhìn vào như đang tìm thứ gì đó.
Tất cả nhân viên trong phòng đứng lên chào anh.
Dương Linh cũng thuận theo mọi người đứng dậy, cô loay hoay cúi xuống, lúc không biết Mặc Tần Minh đã đứng trước mặt cô từ khi nào.
Một thân hình sừng sững đang nhìn cô rồi mỉm cười, một chút anh xoa xoa cái đầu của Dương Linh.
Hành động này trước bao nhiêu người trong phòng quản lý đều to nhỏ nhìn anh và cô.
Một chốc anh nói lớn
"Mọi người giúp đỡ vợ tôi, cô ấy mới vào nên còn nhiều thiếu sót"
Nói xong Mặc Tần Minh quay sang nhìn Dương Linh, cô đang bày ra bộ mặt khó hiểu trước mặt anh, Mặc Tần Minh liền bật cười rồi nói tiếp.
"Hôm nay tôi cho mọi người tan làm sớm"
Tất cả nhân viên đều nhìn anh với anh mắt sững sờ, Mặc Tần Minh nghiêm túc với công việc đấy sao.
Một lúc mọi người mới bày ra vẻ vui sướng, còn Tiểu Đồng quay sang nắm chặt tay Dương Linh nhảy cẫng lên.
Đẳng Thiếu không thể đứng yên mới lên tiếng.
"Cảm ơn giám đốc, chúng tôi sẽ hoàn thành công việc sớm thôi ạ"
Mặc Tần Minh nghe vậy liền gật đầu hài lòng, sau đó anh nhìn Dương Linh mỉm cười rồi nói.
"Tan ca thì cùng về nhà đấy"
Dương Linh chỉ biết nhìn anh rồi gật đầu đáp lại
"Dạ"
Mặc Tần Minh bước ra ngoài, mọi nhân viên trong văn phòng vẫn vui vẻ nói chuyện với nhau về chuyện được tan làm sớm hôm nay, nhưng không quên nhìn Dương Linh.
Một cô nhân viên ngồi gần đó bỗng lại gần chạy tới hỏi cô.
"Chắc ở nhà giám đốc chiều cô lắm, đúng không"
Chưa cho Dương Linh đáp lại, một người khác lại hỏi.
"Ở đó thế nào, chắc giường ngủ lớn lắm"
"Giường ngủ lớn" cô nghe mà chói cả tai, mới ngày đầu tiên đã cho cô ngủ ở sofa rồi, cô chỉ ngượng cười đáp lại, Đẳng Thiếu thấy không ổn liền ậm ừ khiến cả đám sợ hãi, quay đầu lại với công việc không giám hó hẻ nửa lời, xem ra Đẳng Thiếu đã cứu cô qua hai ải rồi.
Dương Linh tít mắt cười với Đẳng Thiếu khiến anh khó hiểu, liền dơ tay cốc mạnh vào đầu cô.
"Lo mà làm việc đi, cười cái gì"
Dương Linh vẫn xoa xoa đầu nhưng cô vẫn nở nụ cười đó, Đẳng Thiếu bật lực cười đáp lại cô.
Đã đến giờ tan ca, cô đứng dưới sảnh chờ anh về, một lúc Mặc Tần Minh mới xuống tới, thấy anh cô liền cúi chào, anh liền nói
"Cô không cần làm vậy, đừng để người khác nhìn thấy, trên danh nghĩa tôi với cô là vợ chồng rồi"
Dương Linh gật đầu dạ cho qua.
Mặc Tần Minh liền bước tới nắm tay cô kéo ra xe.
Anh mở cửa xe ra rồi đưa cô vào.
Sau đó bước qua ghế lái.
Mấy hành động này khiến cô liền thấy anh thật khác.
Cứ tưởng lạnh lùng vô cảm hoá ra cũng biết quan tâm người khác đó chứ.
"Dương Vỹ đâu" Cô hỏi
"Hôm nay bận rồi chỉ có tôi với cô đi thôi"
Dương Linh nghe vậy liền không hỏi gì thêm, trên đường về không ai nói một câu nào, cô đưa mắt nhìn Mặc Tần Minh, anh vẫn chăm chú lái xe không một biểu cảm.
Về tới cổng đã có người ra đón, anh chỉ để xe ở cửa rồi cùng cô đi vào nhà, tắm rửa sạch sẽ xong đã có mâm cơm dọn sẵn chỉ chờ người xuống ăn.
Dương Linh thầm nghĩ thì ra chỉ gả vào đây cũng sướng đó chứ, chẳng cần phải đụng tay chân gì cả.
Nhưng nghĩ đến việc ăn cơm với Mặc Thiên, cô liền cảm thấy hơi sợ hãi, nhưng vẫn phải miễn cưỡng ngồi vào bàn.
Thấy Mặc Thiên đã ngồi sẵn ở đó, Dương Linh liền