“Dì ra ngoài đi, con tự tắm cũng được ạ”
Dương Linh nói với dì Dương khi bà ấy cứ đòi vào rửa người hộ cô, thấy Dương Linh có vẻ đang mệt mỏi lên dì hơi lo lắng.
“Cô chủ không sao thật chứ”
“Dạ, dì đừng lo” Dương Linh gật đầu mỉm cười.
Dì Dương thấy vậy liền thở dài bất lực, bà đi ra ngoài để cô tự lo.
Mặc Tần Minh thấy dì Dương xuống lầu liền hỏi
“Cô ấy đã xong rồi ạ”
Dì Dương gật đầu: “Cậu chủ lên coi con bé thế nào đi”
Mặc Tần Minh đứng dậy đi lên lầu, anh cũng không quên gọi cha mình vào phòng.
Tới cửa phòng rồi tự nhiên anh khựng lại, cảm giác kì lạ này đang ập tới anh, không chịu nổi được nữa anh đẩy cửa xông vào.
“Á”
Đang tắm Dương Linh sực nhớ ra cô để quên đồ trên giường, gọi dì Dương có lẽ không được vì bà ấy đã xuống lầu.
Cô đành lấy chiếc khăn tắm cuốn quanh người rồi rón rén ra ngoài.
Đúng lúc Mặc Tần Mình xông cửa bước vào, Dương Linh hét toáng lên, nhanh chóng lấy đồ chạy thật nhanh vào nhà tắm.
Mặc Tần Minh thấy cô hốt hoảng liền quay lưng, miệng không ngừng xin lỗi.
Nhưng nhân lúc Dương Linh không để ý, anh lại hướng ánh mắt dán chặt vào cơ thể cô.
Thân hình của cô nhỏ nhắn, những vết sẹo trên vai cô hiện ra lấp ló sau khăn tắm, làn da cô trắng nõn.
Trong một phút cổ họng anh tự nhiên khô khốc, một lúc sau Dương Linh bước ra với bộ dạng xấu hổ.
Cô không giám nhìn thẳng mặt anh lặng lẽ leo lên giường chùm chăn lại.
Mặc Tần Minh biết rõ cô đang xấu hổ, anh im lặng lấy đồ vào nhà tắm.
Nghĩ lại cơ thể cô lúc đó, không biết từ khi nào dưới đó của anh đã phản ứng.
“Chết tiệt, mình lại thế nữa rồi”
Mặc Tần Minh thầm chửu trong lòng, anh nghiến răng lại tự giải quyết.
Xong xuôi cả rồi mặc quần áo rồi ra ngoài.
Dương Linh đã tắt điện phòng rồi, chỉ còn lại ánh đèn ngủ hơi sáng, cô vẫn chùm trong chăn không nhúc nhích, Mặc Tần Minh thiết nghĩ mình nên nằm ở sofa thì hơn, vì chuyện vừa rồi đã làm cô khó xử.
Anh bất lực đi lại tủ lấy chăn gối trải ra ghế.
Dương Linh nghe tiếng cánh cửa nhà tắm kêu đã lâu, những mãi không thấy anh lên giường, nghe tiếng lục xục ở sofa cô liền thò mặt ra tò mò.
Mặc Tần Minh đang chuẩn bị nằm xuống, cô đang nghĩ có lẽ anh không thích ngủ trên giường với mình sao, Dương Linh vội vàng đứng dậy nói lớn.
“Anh…không ngủ trên giường sao”
Mặc Tần Minh quay sang nhìn cô, cứ tưởng cô đã ngủ rồi không ngờ cô vẫn thức.
“Tôi sợ em không thích tôi nằm cùng” Anh đáp.
Dương Linh ngồi hẳn dậy, hai tay bấu chặt lấy chăn, cô ngượng ngùng đáp.
“Không phải anh bảo chúng ta sẽ ngủ chung sao, anh nói anh sợ bị người khác phát hiện mà”
Nhìn bộ dạng đó của cô, anh liền đoán ra rồi.
Mặc Tần Minh cười thầm trong lòng, thì ra là muốn anh lên giường nhưng không giám nói.
“Được rồi, em nói vậy thì tôi lên giường ngủ với em”
Mặc Tần Minh vừa đi tới vừa nhìn cô cười đắc ý.
Dương Linh không giám nhìn anh, cô nằm xuống rồi quay lưng về phía Mặc Tần Minh.
Anh nhẹ nhàng nằm