“Doanh thu tháng này tăng rất cao đấy”
Mặc Tần Minh dở báo cáo doanh thu tháng này, miệng không ngừng cảm thán.
“Giám đốc có nghĩ sẽ mở tiệc cho mọi người không, tháng này họ đã làm việc vất vả lắm đấy” Khả Vỹ đề nghị
Mặc Tần Minh gật đầu đồng ý, anh tựa ghế ngửa đầu ra đằng sau, thở dài một tiếng nói.
“Khả Vỹ, anh chuẩn bị giúp tôi nhé, mời tất cả mọi người đến luôn”
Khả Vỹ mỉm cười hiểu ý sau đó tiếp tục làm việc.
Mặc Tần Minh bỗng nhớ tới mẹ anh.
Kể từ khi trận hoả hoạn xảy ra, anh rất ít được gặp mẹ.
Nhân chuyện vui của công ty, anh nên mời mẹ tới một lần, tiện giới thiệu cho Dương Linh luôn.
Có lên nói với cha không nhỉ, anh thầm nghĩ.
Nếu nói với Mặc Thiên, chắc chắn ông ấy không đồng ý rồi.
Nhưng anh vẫn muốn thử một lần, dù sao cũng nể tình mẹ con mà cha anh sẽ đồng ý.
Sắp đến giờ tan làm, Mặc Tần Minh đi xuống phòng làm việc của Mặc Thiên để nói về chuyện anh vừa suy nghĩ.
“Có chuyện gì thế”
Mặc Thiên khá là bất ngờ khi thấy anh xuống tìm mình, dù là vậy nhưng ông tỏ ra khá bình thản.
Mặc Tần Minh đi từng bước đến ghế rồi ngồi xuống.
Anh trầm lặng một lúc rồi mới nói.
“Con dự định sẽ mở tiệc công ty cho mọi người”
Mặc Thiên rít một điếu thuốc lá, ông thở phà một tiếng, nói với anh với chất giọng khàn khàn.
“Cũng được, vậy con đã tính chưa”
Mặc Tần Minh gật đầu, anh nói đã nhờ Khả Vỹ đi chuẩn bị rồi, tuần sau sẽ mở, anh lại im lặng thêm một lần nữa rồi.
“Cha có nghĩ nên mời mẹ luôn không, dù sao lâu rồi hai người chưa gặp nhau”
Mặc Thiên nghe anh nói vậy liền hơi nhíu mày, bao nhiêu năm chung sống liền ly hôn trong im lặng, đến bây giờ Mặc Tần Minh còn chưa biết được lý do, có lẽ vì cha anh không yêu mẹ mình sao.
Mặc Thiên tiếp tục rít thêm một hơi thuốc lá, ông ngửa đầu ra đằng sau như đang suy nghĩ điều gì đó.
Thầy cha mình không nói gì anh liền hỏi.
“Sao cha lại im lặng”
Mặc Thiên nhắm nghiền hai mắt lại, giọng nói khàn khàn phát ra như thể mỗi mình ông nghe.
“Đến bây giờ mà con chưa hiểu được chuyện gì đang xảy ra sao”
Mặc Tần Minh khó hiểu trước những lời nói cùa cha mình.
“Cha đang nói về điều gì chứ”
Anh nói lớn như thể sợ cha anh không nghe thấy gì.
Giọng khàn khàn của Mặc Thiên phát ra, tiếp tục lý nhí những lời khiến Mặc Tần Minh khó chịu.
“Con lên quan tâm đ ến cảm xúc của Dương Linh, con sẽ không hiểu được chuyện gì xảy ra đâu”
“Cha đừng nhắc cô ấy trước mặt con”
Mặc Tần Minh bực tức đi ra ngoài, khi vừa mới mở cửa văn phòng, anh liền chạm mặt Dương Linh, thì ra là cô đã tan làm, nghe Khả Vỹ nói rằng Mặc Tần Minh đang nói chuyện với Mặc Thiên, cô liền đi tìm anh.
“A, giám đốc”
Dương Linh ngơ ngác nhìn anh, Mặc Tần Minh thở dài, anh quay lại nhìn cha mình một lần nữa.
“Sao em lại ở đây”
“Tôi…”
Chưa kịp để cô nói hết, rất nhanh anh kéo cô đi xuống sảnh.
Đưa cô vào xe.
Suốt đoạn đường Mặc Tần Minh rất nghiêm túc, cô không giám nói một lời nào, chỉ giám lặng lẽ nhìn anh rồi thỉnh thoảng cúi mặt xuống.
Suy nghĩ lại, ngoài những lúc đáng sợ khi Mặc Thiên nhận nhầm cô là người phụ nữ tên Thẩm Lộ kia, thì những lần khác, ông đối xử cô rất tốt, xét cho cùng có lẽ Mặc Thiên không phải người xấu.
“Anh lên nói chuyện bình tĩnh hơn, tôi nghĩ cha anh sẽ không phản đối đâu”
Mặc Tần Minh quay đầu sang nhìn cô, gằn giọng hỏi
“Em nghe hết rồi sao”
Dương Linh im lặng không nói, chỉ biết lấy hai tay vò lấy vạt áo.
“Tôi…”
“Em thì biết gì về gia đình tôi chứ”
Mặc Tần Minh có vẻ rất tức giận, thường ngày anh đối xử rất dịu dàng với Dương Linh, lần đầu tiên cô thấy sợ anh đến vậy.
Dương Linh chỉ biết khựng lại, cúi mặt gằm mặt xuống.
Mặc Tần Minh thấy cô có vẻ đang hoảng sợ, anh liền thở dài song tập trung lái xe.
Hôm nay Mặc Tần Minh chỉ chở cô đến cổng nhà, dừng xe lại nói với cô.
"Em vào nhà đi "
Dương Linh buồn bã nhìn anh, lặng lẽ