Mặc Tần Minh nhìn thấy cô, cơ thể cô hình như đỏ hơn, khuôn mặt hơi nhăn nhó nhưng đang cố tỏ ra bình tĩnh, cô nắm chặt tay anh.
“Tôi…tôi khó chịu quá”
Nhìn sắc mặc của Dương Linh anh đã đủ hiểu ra, cô đã uống trúng thứ thuốc không đúng đắn kia rồi, là gì nhỉ, thức ăn hay rượi van.
Anh nhìn cốc rượi của cô trên bàn, đã uống hết hơn nủa ly rồi, anh cau mày nhẹ nhàng đỡ cô dậy.
“Phải mau chóng đưa cô ấy đi không thể người khác nhìn thấy”
Chuyện này chắc chắn lại bị Tiểu Linh bày mưu nữa rồi, anh thầm chửu mình vì không đề phòng trước chuyện này, thật may Dương Linh đang cố kiềm chế bản thân tránh khỏi rức rối.
Dương Linh nhăn mặt lại, khoảnh khắc anh chạm vào cô như một tia ddiejn giật sẹt ngang người, chủ chừng đó thôi cũng khiến cô kích động rồi.
“Làm ơn, đưa tôi ra khỏi đấy”
Dương Linh nhìn anh đãm nước mắt, ánh mắt như cầu khẩn, lợi dụng mọi người đang tập trung cho màn trình diễn trên sân khấu, anh lấy áo khoác lấy cho cô: “Nhanh kên, tôi đưa em ra ngoài”
Ở một góc nào đó, có người đang rất khó chịu, không nghĩ thứ thuốc mạnh như vậy mà cô kiềm chế được đến tận bây giờ, cau mày rồi nghiếng răng ken két, hai người đã thuận lợi ròi khỏi buộc tiệc này rồi.
Được anh ôm, vào xe rồi mà Dương Linh cũng không chịu nổi nữa, mặt mày nhăn nhó khó chịu, lấy tay vặn vẹo khắp cơ thể, thấy cô như vậy Mặc Tần Minh cũng thấy nóng cả người.
“Cố chịu tí, tôi đưa về nhà”
Mặc Tần Minh suy nghĩ, nếu đưa về nhà mình sẽ có dì Dương, bộ dạng này chắc chắn cô sẽ không muốn cho người khác thấy, anh quay sang nhìn cô đang cố gắng nhẫn nhịn, vậy nên về nhà cô mới đúng.
Rất nhanh anh đã chở cô về tới nhà, vào xe bế cô vào phòng, đặt lên giường rồi trông cô có vẻ chẳng đỡ được bao nhiêu, anh suy nghĩ cách giải cho cô, chạy thật nhanh vào nhà tắm lấy chiếc khăn lạnh để lau nhà cô.
Anh xoay người xuống giường, vừa đi được vài bước thì bị Dương Linh ôm chặt, cánh tay không tự chủ sờ soạn khắp cơ thể anh, miệng lắp bắp: “Giám đốc, tôi khó chịu”
Mặc Tần Minh xoay người muốn muốn đẩy cô ra: “Em bình tĩnh để tôi lau….” Chưa kịp nói hết câu anh bị cô dâng môi lên môi mình, gấp gáp vụng về.
Bàn tay lần mò xuống cúc áo của anh, muốn cởi nó ra, sự vụng về này của cô làm cho anh có cảm giác thích, nhưng cái anh muốn không phải như thế này.
Vì thứ thuốc chết tiệt đó mà cô mới như vậy, nếu bình thườn cô như vậy thì anh đã thuận theo cô rồi.
Mặc Tần Minh cau mày đưa tay đẩy nhẹ cô ra.
“Không được, em nên tỉnh táo lại đi, ngoan tôi giúp em lau người”
Nhưng Dương Linh vẫn không buông tha, nghe giọng của anh mà lòng cô như sóng cuộn trong người, nhanh chóng cô cỏi bỏ chiếc váy để giải thoát cho bản thân, thấy hành động của cô Mặc Tần Minh liền ngăn lại
“Em đang làm gì vậy”
“Ưm, tôi khó chịu quá, giúp tôi”
Khuôn mặt cô đang đỏ hồng như trái cà chua, cô nhìn anh với anh mắt ngấn nước, cô nắm