Thời gian dần trôi qua, cơn bão đã tạnh, trời nắng đã đến, chỉ có duy nhất những bi ai trong lòng cậu vẫn không tạnh, nó dằn vặt tâm trí cậu làm cậu không còn bình tĩnh được. Trong suốt mấy ngày nay, cậu điều điên loạn tự hủy.
Chỉ cần Từ Hậu lơ là một giây một phút nào thì cậu sẽ tìm kiếm một vật sắc nhọn để tự sát. Vì điều ấy mà anh đã dẹp tất cả mọi vật dụng trong phòng nhưng rồi Hữu Đông ngày càng mất kiểm soát hơn, cậu tự cắn vào cổ tay của mình để tìm cái chết.
" HỮU ĐÔNG DỪNG LẠI!!! "
Từ Hậu chạy vào, anh hoảng loạn đến vứt chén cháo trên tay. Anh chạy đến rút tay của cậu ra. Hữu Đông tức giận vì chuyện tự sát không thành, cậu dự định làm liều, tự mình cắn lưỡi nhưng đã bị anh nhận ra ý định đó. Từ Hậu kìm hãm hai tay của lại, anh đưa tay mình vào miệng của cậu để ngăn cậu cắn lưỡi.
" Em bình tĩnh lại đi mà. . . "
Giọng anh xót xa. Mấy đêm qua, anh không hề dám ngủ dù chỉ là vài giây, anh sợ khi anh thức dậy thì con người nhỏ bé này sẽ không còn thở nữa.
" Anh xin lỗi. . . "
Anh ôm chặt cậu vào lòng. Tay từ từ rút ống tiêm có chứa thuốc an thần ra, anh chích nhẹ vào gáy của cậu. Hữu Đông gục xuống, cậu đã chìm vào giấc ngủ như một đứa trẻ đáng thương.
" Anh xin lỗi Hữu Đông. Anh không biết rằng điều này sẽ ám ảnh và trở thành bóng đen tồi tệ đối với em như vậy. Anh cứ nghĩ anh làm như vậy rồi anh có thể xoa dịu em. . . Anh chỉ muốn em yêu anh "
Từ Hậu bế cậu lên giường, anh đắp chiếc chăn lên cho cậu. Anh ta ngồi xuống, đôi mắt đen huyền nhìn cậu bùi ngùi thương tiếc. Từng vết khứa trên tay cậu là từng cái đau đớn trong tim anh.
Sáng hôm sau, bác sĩ của Cao gia đã đến, ông ta nhanh chóng khám và kiểm tra cơ thể cho cậu. Băng bó xong tất cả các vết thương của cậu ông ta kiểm tra đến mùi pheromone và tình trạng kỳ phát tình của Hữu Đông. Từ Hậu đứng bên cạnh quan sát, sau 10 phút ông ta đặt tay nghe y khoa xuống.
" Cậu đang thụ thai nên pheromone của ba đứa bé tồn động trong bụng dưới của cậu. Nhớ ăn uống điều độ hơn, đừng bỏ ăn nữa để giữ gìn sức khỏe nhé! "
Từ Hậu tròn mắt, anh sững sờ đến không nói được gì. Hữu Đông cũng vậy cậu như bất động. Vị bác sĩ cúi chào hai người rồi rời đi, anh nhanh chóng chạy đến ngồi bên cạnh giường của Hữu Đông. Từ Hậu nắm chặt tay cậu, anh ta mấp máy môi như đang cố gắng nói điều gì đó.
" Hỏng hết rồi! Kế hoạch của mình hỏng hết rồi. Tên khốn đó đã thắt nút em ấy sao? Mình phải làm gì đây? Phải làm gì đây? "
Anh gục mặt xuống, tay run run. Hữu Đông thấy sự boàng hoàng này của anh nên cậu đã vỗ vỗ nhẹ lên tay Từ Hậu.
" Em muốn ở một mình. . . "
Từ Hậu gật đầu, anh ta rời đi. Nơi này chỉ còn lại duy nhất mình Hữu Đông. Cậu cố gắng hít thở để lấy lại bình tĩnh, tay nhẹ nhàng đặt lên bụng dưới của mình. Quả thật khi chạm vào cậu cảm nhận được một chút nóng nóng và còn cảm nhận được một ít pheromone của Hạ Phong.
" Mình thật sự đang mang trong bụng một sinh mệnh sao? "
Cậu xót xa hỏi. Hữu Đông nghĩ đến mấy hôm trước lúc cậu có ý định tự sát thì thấy có lỗi rất nhiều, nếu như cậu tự tử thành công thì há chẳng phải cậu đã trở thành sát nhân hay sao. Nghĩ đến điều đó cậu đã vô tình khóc, dòng lệ không biết là của hạnh phúc hay là đau đớn nữa nhưng mà cái cậu cảm thấy được đó là cậu mừng vì bản thân vẫn còn sống.
" Xin lỗi con nhiều lắm. Sau này ta nhất định sẽ không làm loại chuyện ngu ngốc đó nữa đâu "
Hữu Đông mĩm cười ân cần. Tuy còn rất bỡ ngỡ về việc mình đang có thai nhưng ít nhất cậu đã có một lí do chính đáng để tiếp tục tồn tại trên cái địa ngục này. Từ Hậu đứng ở bên ngoài, ánh mắt của anh hiện rõ vẻ suy sụp bởi vì tất cả dự định đặt trước của anh ta điều đã bị cái thai đó phá hủy.
" Mình không thể giết cái thai đó được, nếu mình làm như vậy thì chắc chắn em ấy sẽ dùng mọi cách để chết kể cả mình có ngăn cản, nhưng mình phải nghĩ ra cách để em ấy tuyệt đối không quay về với Hạ Phong "
Từ Hậu quay đi, anh ta đưa móng tay lên cắn mạnh, càng suy nghĩ anh ta càng cắn mạnh hơn đến trầy cả lớp da. Bỗng điện thoại trong túi anh ta reo lên.
" Nói đi! "
" Tôi đã điều tra được nguyên nhân cậu Hữu Đông ở trong biệt thự của Lâm gia rồi ạ. Cậu ấy trong sổ gia đình là con út của Trần Mễ Mễ nên khi Trần Mễ Mễ bị Lâm Hạ Phong hãm hại thì cậu Hữu Đông cũng đã bị hắn đem đi. "
" Làm tốt lắm! "
Anh tắt máy, vẻ mặt như vừa nảy ra một ý nghĩ đáng sợ. Nụ cười man rợ hiện lên, Từ Hậu như biết rõ hết mọi sự tình.
" Ba mẹ của em ấy đã mất từ vụ tai nạn đó vậy tức là Trần Mễ Mễ chỉ nhận nuôi em ấy. Cũng có nghĩa là thằng Hạ Phong đã không biết sự thật mà trút hận lên người em ấy. Hahaha mày thông minh ra sao thì cho đến cuối người nắm hết tất cả vẫn là tao "
Từ Hậu đặt tay vào túi,