Hạ Phong đi đến đại sảnh, hắn ngồi chễm chệ trên ghế sofa. Khí phách hắn toả ra còn uy quyền hơn cả chủ của căn nhà. Ánh mắt nhàn nhã nhắm nhẹ xuống, một bên cánh tay hắn vắt lên thành ghế, vai mở rộng ra làm cho vóc dáng của hắn ta to lớn hơn.
" Thật vinh dự khi được ngài D ghé thăm đó "
Từ Hậu mĩm cười, nụ cười hiếu khách đến kì dị. Hạ Phong từ từ mở mắt ra, con ngươi sắc lạnh hướng về phía Từ Hậu như thể muốn giết chết anh ta. Anh thản nhiên ngồi xuống ghế đối diện hắn.
" Ngài cần gì ở tôi sao? "
" Ghé qua tâm sự một chút thôi. Tôi cũng muốn hỏi thăm về vấn đề sức khoẻ của Cao tổng và muốn gợi lại vài kỉ niệm cũ về tình bạn thiêng liêng của hai chúng ta đó thạc sĩ Từ Hậu "
Hạ Phong nhấn mạnh từng lời làm cho anh có chút giao động, nhìn thấy gương mặt biến sắc của Từ Hậu thì hắn ngây lập tức châm dầu vào lửa.
" Lâu rồi không ghé qua nhà của cậu nên tôi cứ nghĩ mọi thứ điều được thay đổi rồi chứ. Ai ngờ nội thất vẫn giữ nguyên như vậy chỉ tiếc là công ty của Cao thị không được nguyên vẹn như xưa thôi "
Lời này của Hạ Phong như một mũi tên chí mạng. Từ Hậu điên tiết lên, ly trà trên tay bị anh bóp nát. Tiếng thủy tinh vỡ tan ấy như tiếng còi khơi màu trận chiến giữa hai người.
" Mày muốn gì? "
Từ Hậu phẫn nộ phát tán pheromone khắc chế. Hạ Phong cũng không thua kém, khí thế từ pheromone của hắn toả ra mạnh hơn. Một con sói hoang và một con rắn độc đang ngấm ngầm cắn nhau, mùi Alpha trội của bọn họ làm cho người hầu xung quanh điều gục xuống. Nhất Nhất cũng phải lùi lại vài bước tìm chỗ tựa người.
" Giao người ra đây. Tao từng cảnh cáo mày là đồ chơi của tao thì mày không nên đụng rồi mà "
Hạ Phong tắt đi nụ cười cợt nhả, biểu hiện trên mặt hắn là vẻ tức giận đến cuồng nộ. Từ Hậu cười mỉa, anh ta đứng lên đi đến chiếc hộp nhỏ. Tay anh đặt vào trong hộp và lấy ra bộ bài, vừa lấy bộ bài anh ta vừa điều khiển hai ngón tay lên xuống tạo ra kí hiệu kì lạ. Cô hầu gái đó nhìn thấy và ngây lập tức rời đi.
" Chơi một ván với tao đi "
Từ Hậu đặt bộ bài có hoa văn màu đen xuống bàn. Vẻ mặt có chút tự đắc, anh ta lấy cặp mặt kính trong túi áo ra đeo vào.
" Mày nghĩ rằng hồi trước đánh thua mày thì bây giờ tao sẽ không thắng được mày sao? "
Hắn cầm lấy bộ bài đó và xào lên, cách xào bài điêu luyện vô cùng. Anh vẫn im lặng chờ đợi một điều gì đó từ phía cánh cửa.
" Mày muốn chơi loại bài gì? "
" Nếu mày gấp thì bài ba lá đi cho tiện "
Hạ Phong cười khẩy, hắn rành mạch cái mưu đồ của Từ Hậu quá rồi, bởi vì ngày xưa khi họ đi bar hoặc tham gia sự kiện ngoại khoá thì hai người bọn họ luôn lén lén lôi bộ bài ra đánh cùng nhau. Những lần đánh đó điều không biệt thắng thua nhưng khi đánh bài ba lá thì không lần nào Hạ Phong thắng được Từ Hậu cả.
" Được, chơi thì chơi "
Hắn xào bài lên một lần nữa. Hạ Phong như một tay dealer thực thụ. Hắn chia đến cho Từ Hậu và mình ba lá, những lá bài điều được ụp mặt xuống và cách nhau một khoảng điều. Chia bài xong Hạ Phong bình thản dựa người vào ghế, mùi hương pheromone áp chế của cả hai dần dịu lại. Từ Hậu tiến đến dở một lá của mình lên, đó là lá bài tám cơ. Ánh mắt đen nhìn thẳng về hướng Hạ Phong nhưng thực chất ánh nhìn đó đang nhìn về phía cảnh cửa.
Nữ hầu khi nãy rời đi đã chạy đến chỗ của Hữu Đông. Cô ta giả vờ sốt sắng gọi cậu
" Cậu Hữu Đông!!! Chúng ta phải lập tức đi đến tầng hầm trốn thôi. Tôi sẽ giúp cậu mang bức tranh đi "
" Vâng ạ "
Cậu cố gắng xuống giường, bước chân yếu ớt chậm chạp đi phía sau cô hầu gái. Cô ta cứ dẫn cậu đi về hướng ánh đèn đang sáng chói của đại sảnh, đối diện hướng đèn là một cầu thang dẫn đi xuống. Vừa đến gần ánh sáng thì bất chợt cậu đã nghe được câu hỏi mà Từ Hậu đang hỏi Hạ Phong.
" Mày tại sao lại cuống cuồng truy tìm cậu ta như vậy? "
Hạ Phong im lặng giây lát, hắn lật lá bài bên phía của mình lên, là một lá Q. Hắn bình thản tiếp lời.
" Mày hỏi để làm gì? "
Từ Hậu cười nhạt, anh ta tiếp tục lật một lá ở giữa lên, đó là lá Ace. Anh ngước lên nhìn, đồng tử hướng về phía cầu thang đối diện và nụ cười ma mị dần dần hiện ra.
" Mày đích thân đi tìm cậu ta như vậy há chẳng phải mày đang ghen? Mày yêu cậu ta rồi đúng không? "
Hạ Phong nghe câu hỏi của Từ Hậu thì cười phá lên. Hắn như thể đang xem một bộ phim hài trên tivi, nụ cười vang dội và nụ cười đó như một hồi chuông đau khổ đang ngân vang đến chỗ của Hữu Đông. Cậu đứng đờ tại đó, tim hồi hộp làm người cậu nóng ran. Hữu Đông cố lắng nghe câu trả lời của