Trên nền sàn lạnh lẽo của tầng hầm đã thấm đầy nước mắt của cậu. Ánh sáng của màn trăng đêm lén lút len lỏi một cách yếu ớt vào từng khung cửa sổ, nó mang một màu trắng xoá đến mơ hồ.
Cái bóng của khung cửa dội vào gương mặt đang lấm lem dòng lệ, nó như đang cố tô vẻ thêm nét màu bi thương cho cậu.
Giọng nói và âm điệu tàn nhẫn của Hạ Phong vẫn còn in sâu và vang dội lên từng lời trong đầu của Hữu Đông, những điều đó như những vết khứa từ một con dao cùn, vết khứa vừa đau vừa ăn mòn từng lớp biểu bì mỏng manh.
" Thật buồn cười làm sao khi mà một kẻ chỉ có trong tay cây bút chì mà lại muốn tô vẽ nên vạn màu sắc của tình yêu "
Khi con người ta chịu đựng và đau đớn nhiều đến độ mà tự bản thân cậu biết hết tất cả. Biết rằng thứ tình yêu mà cậu dành cho hắn sẽ trở nên xa lạ và đau thấu đến mức đáng sợ.
Biết rằng những khoảnh khắc ngọt ngào mà hai người từng có rồi cũng sẽ chỉ là nhưng dĩ vãng đen huyền. . . Hữu Đông biết rõ chứ nhưng việc cậu có thể bày toả ra lúc này chỉ có khóc lên từng hồi đau đớn, cả người cậu run rẩy.
Cậu cố gắng kìm chặt tay mình lại, cậu không muốn tự hại bản thân mình nữa bởi vì giờ đây nếu cậu bị đau đớn một thì sinh mệnh trong bụng của cậu sẽ đau đớn đến mười.
" Em vẽ bức vẽ này bằng tình yêu của mình dành cho anh, nhưng nó lại chỉ mang đến cho em những đau khổ xé nát tim gan "
Cậu đứng dậy, bước chân lảo đảo đi đến bức tranh. Đôi mắt xanh xám không còn long lanh nữa, con ngươi tuyệt hảo chỉ còn sự chệch màu vì màn nước mắt vô sắc bi thảm.
Cánh tay quắn đầy băng gạt kia đưa lên yếu ớt, từng ngón tay thon dài sờ sờ vào bức vẽ như thể cậu đang cố gắng tìm lấy hơi ấm cuối cùng cho bản thân mình. Cậu lại lần nữa tựa người vào bức vẽ, nhưng lần tựa vai này không phải vì hạnh phúc mà là vì những lời nói thống khổ từ tận đáy lòng.
" Em chưa bao giờ đủ can đảm để nói thẳng với anh rằng em đã yêu anh và cho đến giây phút vừa xảy ra khi nãy thì bản thân em đã nhận thấy được một sự thật và cái sự thật đó đã bị chính sự cố chấp của em che giấu bấy lâu nay "
Cậu bùi ngùi tiếp lời.
" Đó là em với anh giống như những gì anh từng nói, suy cho cùng cũng chỉ là đồ chơi và chủ nhân. Vậy mà em vẫn khăng khăng lấy cái cớ tìm ra sự thật để ở lại và giờ đây chỉ mình em ôm lấy một đóng gai nhọn "
Hữu Đông nghẹn ngào nói. Từng câu từng lời điều đứt quãng bi đát, giọng nói mà Từ Hậu tôn sùng đang bị khàn đụt đến xót xa. Khoé mắt đỏ sưng tấy lên, chiếc mũi nhỏ cũng bị ngẹt lại vì khóc, làn da trắng đỏ ngần ngần đầy đắng cay. Hữu Đông cứ tựa vai và đắm mình trong nước mắt, cậu không còn bận tâm từng giờ đang trôi qua trên chiếc đồng hồ treo tường.
Cậu nhắm nhẹ mắt lại, hình bóng của ba và mẹ cậu mơ màng xuất hiện, họ đang nói chuyện vui vẻ về một việc gì đó trên xe và rồi màu đỏ bi thương đã chảy dài trên trán của họ. Họ đã rời xa Hữu Đông vĩnh viễn.
" Ba mẹ . . hức . . .Xin hai người hãy tha thứ cho con vì con không thể giết chết kẻ địch của mình được bởi. . . hức. . .bởi vì trong bụng con cũng là một mạng sống "
Cậu đưa tay lên bụng, nhẹ nhàng xoa xoa nó. Dù sinh mệnh này chưa mang hình hài là một con người nhưng nó đã có linh hồn của nó. Hữu Đông luôn xem trọng mạng sống của một điều gì đó dù là nhỏ bé nhất, nên cậu không thể tự sát cũng không thể nhẫn tâm bỏ đứa bé đi bởi lẽ nó cũng mang dòng máu của cậu.
" Ta sẽ mang con đi thật xa, thật xa. Xa khỏi cái nơi địa ngục sống này. Ta sẽ cùng con làm lại một cuộc đời khác. Chỉ cần có con thì ta vẫn sẽ lựa chọn sự sống "
Cậu nén lại nước mắt, cánh tay mạnh mẽ lau đi những dòng lệ. Cậu mĩm cười, từng bước chân rời khỏi bức tranh ấy là từng bước kiên định.
Hữu Đông mở cửa, cậu nhìn Từ Hậu với một biểu cảm hoàn toàn khác. Anh cũng đã phải đứng đờ vài giây vì sự thay đổi của cậu. Không biết rằng suốt 5 tiếng trong căng phòng đó đã xảy