Nhiên Tử quay về, hắn vừa về đến nhà đã tức tốc chạy đến tủ quần áo của mình. Hắn chọn cái áo này rồi đến cái áo nọ, lựa qua lựa lại thì cuối cùng hắn chỉ ưng mỗi cái áo sơ mi đen và cái quần cũng màu đen nốt.
" Như vậy chắc ổn rồi "
Hắn đặt quần áo xuống và tháo kính ra, cả người thư giãn tiến vào phòng tắm. Nhiên Tử xả nước từ vòi sen xuống, hắn gãi gãi tóc của mình. Đôi mắt diều hâu dần dần nhắm lại tận hưởng cảm giác thoải moái này.
" Thời gian gần đây Lữ Linh rất hay ngủ. Thuốc điều trị đã ngày càng có tác dụng rồi nhỉ? Em ấy sẽ nhớ lại mọi chuyện nhanh thôi "
Nhiên Tử thở dài, pheromone của hắn được thải ra. Kì động dục của hắn sắp đến nhưng hắn vẫn cố gắng điều khiển nó để cho nó đến muộn nhất có thể. Chính vì điều đó mà nó đã ảnh hưởng không ít đến tâm trạng của hắn.
" Nếu Lữ Linh nhớ lại mọi thứ thì liệu rằng em ấy có còn là em ấy của bây giờ không? Em ấy có còn mĩm cười khi nhìn thấy mình không? Em ấy có còn gọi tên mình nữa không? "
Nghĩ đến điều này trái tim của bác sĩ nhói lên. Hắn ta hiểu cảm giác này là do khi hắn yêu chất xám ngập chìm trong dopamine và oxytocin, những hormone đem lại cảm giác vui vẻ và hài lòng.
Nhưng khi tình yêu tụt mất hoặc nói đúng hơn là thất tình, nguồn cung cấp của các hóa chất này biến mất một cách tự nhiên, và để lại các kích thích tố căng thẳng như cortisol và adrenaline. Dù hiểu rõ là vậy nhưng hắn vẫn thực sự cảm thấy rất đau mỗi khi nghĩ đến việc Lữ Linh sẽ mãi mãi rời xa hắn.
" Cảm xúc nào của con người điều bị khống chế bằng não của mình nhưng có bao giờ tự mình điều khiển mình dừng yêu một người được đâu. Dù biết rằng việc ở bên cạnh người ta rất mơ hồ hoặc có thể người đó sẽ không thực sự yêu mình nhưng mình vẫn một lòng cố chấp "
Nhiên Tử rời khỏi phòng tắm. Hắn thay quần áo xong, gương mặt buồn thê thảm đó đang cố gắng nở nụ cười. Hắn ta đưa tay lên véo má mình vài cái để lấy lại tinh thần.
" Đến giờ hẹn rồi. Phải tỉnh táo lên nào Nhiên Tử "
Hắn đeo kính vào và rời khỏi nhà. Đến bệnh viện, hắn chậm rãi đi tới phòng cậu. Nhiên Tử gỏ cửa, hắn chờ đợi giọng nói của cậu.
" Đợi em một chút "
Lữ Linh đang chọn quần áo của mình. Cậu mặc đại một cái áo màu xám, tay với lấy cái áo khoác bên cạnh thì bất chợt cậu quơ tay trúng phải cái khoác trắng bên gốc. Tiếng leng keng va chạm quen thuộc phát ra, cậu ngơ ngác.
" Âm thanh này giống hệt với âm thanh của sợi dây chuyền trong giấc mơ "
Lữ Linh nhanh tay lấy sợi dây trong túi áo khoác ra. Nhìn thấy kiểu dáng của nó cậu cảm thấy rất đau đầu, lòng cũng buốt lên. Hơi thở dồn dập, cả người cậu nóng hừng hựt toả đầy pheromone dục vọng. Nhiên Tử ở bên ngoài cũng cảm nhận thấy không ổn, hắn mở cửa tiếng vào trong. Vừa vào hắn đã nhìn thấy Lữ Linh đang ngồi khụy ở dưới sàn với hơi thở hổn hển.
" Em sao vậy Lữ Linh? Em bị đau ở đâu sao? "
Hắn chạy đến gần cậu, mùi hương pheromone của Lữ Linh như quắn lấy hắn. Nhiên Tử nhận ra đây chắc chắn là kỳ phát tình của cậu đã đến.
" Kỳ phát tình của em đến rồi sao? "
Hắn mở ngăn tủ lấy thuốc ức chế cho cậu. Nhiên Tử cố gắng kìm chế, hắn nâng cằm của cậu lên để đưa thuốc vào nhưng cậu đã không thể giữ được bình tĩnh. Lữ Linh choàng tay qua cổ hắn, giọng nói khàn khàn đầy dụ dỗ
" Anh giúp em đi, bằng tay cũng được "
Mặt cậu đỏ ngâu lên, môi nhỏ mấp máy thèm khát nụ hôn của hắn. Mồ hôi lạnh trên trán cậu chảy nhẹ xuống lỗ tai. Nhiên Tử nuốt nước bọt, hắn thở dài. Đôi tay rắn chắt ôm chầm cậu vào lòng, hắn luồng tay xuống phía dưới quần của cậu. Tay còn lại chạm nhẹ lên sợi tóc của Lữ Linh một cách nâng niu. Hắn hạ môi xuống gần môi cậu.
" Anh hôn em được không? "
" Được "
Nhiên Tử tiến đến mút lấy bờ môi đang mong chờ kia. Hắn luồng đầu lưỡi của mình vào bên trong khoang miệng của cậu, hai đầu lưỡi nóng bỏng quắn lấy nhau say đắm. Phía dưới của hắn cũng đã ngóc đầu dậy, nhưng Nhiên Tử vẫn một mực dùng tay vuốt vuốt cho cậu chứ không hề có ý định đâm vào bên trong.
" Aaah ưm- em. . .em sắp ra "
" Em ra đi "
Hắn lấy viên thuốc ức chế của cậu ra và ngậm trong miệng. Nhiên Tử tiến tới hôn cậu lần nữa, tay hắn nhịp nhàng vuốt lên vuốt xuống cậu em của Lữ Linh. Cậu bị nụ hôn đó điêu luyện mút lấy đến độ đạt đến đỉnh điểm của khoái cảm, Lữ Linh bắn ra dòng tinh dịch trắng đục, môi nuốt luôn viên thuốc ức chế mà hắn vừa đẩy qua.
" Haah . . Mệt quá đi mất "
Cậu gục vào lòng của hắn, hơi thở gấp gáp. Hắn cười trừ, bế cậu lên giường. Nhiên Tử đi đến phòng vệ sinh tự mình giải quyết cái thằng nhóc đang ngôi đầu