Đài phun nước bắt đầu tụ tập nhiều người hơn. Họ nói đùa, bàn tán sôi nổi về buổi biểu diễn đặc biệt này. Trái với sự ồn ào đó, Lữ Linh và Nhiên Tử lại rất yên ắng. Hắn thì buồn rầu nên không biết nói gì, cậu thì yên lặng vì lúc này tâm trí của Lữ Linh cứ hiện hữu lên hình bóng mờ nhạt của ai đó. Hắn lén nhìn sang cậu, ánh mắt diều hâu đượm chút suy tư.
" Em đang buồn điều gì sao? "
Lữ Linh lắc đầu. Cậu cười nhạt, đôi mắt xanh đổi hướng sang nhìn anh.
" Dạo gần đây em đã luôn mơ về những đoạn âm thanh. Em biết giọng nói đó là của ai nhưng mà khi em gặp người ấy thì lại thấy rất đau, em không muốn phải gặp người đó nữa. . . em chỉ muốn yên bình ở bên cạnh anh "
" Ở bên cạnh anh sao? "
Trái tim của Nhiên Tử lại rung động lần nữa. Hắn lúc đầu thích cậu vì dáng vẻ đáng yêu, nhưng dần dần hắn đã bắt đầu yêu thích hết tất cả mọi thứ về Lữ Linh. Hắn yêu cái giọng nói nhẹ nhàng có chút cao của cậu, hắn cũng yêu nốt cái tật xấu hay trêu người của cậu,. . . Chung quy lại là hắn đã yêu Lữ Linh rất rất nhiều.
Lữ Linh nắm lấy tay hắn. Làn da mịn màng nhẹ chạm vào da của hắn.
" Nhiều lúc em sợ lắm. . . "
" Em sợ điều gì? "
Nhiên Tử lo lắng hỏi cậu.
" Em sợ khi em lấp được lỗ hỏng trí nhớ và toàn bộ những giấc mơ ấy được kết nối với nhau thì liệu rằng em có còn là em của bây giờ hay không? Em có phải là em nữa không? Lúc đó em mang bộ dáng ra sao? Nghĩ đến thôi là em lại cảm thấy có chút sợ "
Lữ Linh gục mặt xuống. Cậu rất sợ khi cậu nhớ lại cậu là ai thì cậu sẽ không còn là chính mình nữa. Những thời khắc hạnh phúc và vui vẻ này sẽ không còn nữa và cậu cũng sợ rằng người bên cạnh cậu sẽ rời đi. Nói đúng hơn là Lữ Linh đang sợ rằng khi cậu nhớ lại thì Nhiên Tử sẽ không còn ở bên cạnh cậu nữa.
" Ngốc! Dù em có nhớ lại hay là em thay đổi ra sao thì em vẫn là em. Là người tên Lữ Linh, vừa xinh đẹp, vừa đáng yêu và là người anh tương tư "
Cậu đỏ mặt, hai tai nhỏ cũng đỏ tía vì ngại. Lữ Linh ngẩng lên nhìn hắn, ánh mắt trong trẻo đó dao động.
" Anh đang tương tư vậy có nghĩa là anh cũng thích em đúng không? "
" Ừm. Anh thích em và anh cũng yêu em Lữ Linh. Dù em là ai, dù em mang tính cách gì và dù em có thay đổi ra sao khi em nhớ lại mọi chuyện đi chăng nữa thì anh vẫn yêu em "
Nhiên Tử tiến tới, hắn hôn nhẹ lên trán cậu. Nụ hôn chứa đựng tất thẩy dịu dàng, ân cần và chiều chuộng mà hắn dành cho cậu. Lòng của cậu lúc này rộn ràng vô cùng, cả người cũng nóng lên vì tim đập quá mạnh. Lữ Linh đưa hai tay lên, cậu choàng qua lưng hắn, cả người nhỏ nhắn như được cơ thể ấm áp của bác sĩ ôm trọn.
" Em. . . Em yêu-"
" BUÔNG RA NGÂY!!! "
Vũ Vinh nhanh chóng lao tới đấm mạnh vào mặt hắn nhưng tiếc là cú đánh đó đã bị phản xạ của hắn chặn lại được. Ánh mắt hắn hiện rõ sự phẫn nộ.
" Lữ Linh em phải lập tức rời khỏi đây cùng anh "
" Hả? Tại sao tôi phải đi cùng anh chứ? "
Anh rút tay lại, đưa lên ra hiệu cho hai tên vệ sĩ đi đến. Họ chuẩn bị bắt cậu đi thì ngay lập tức bị hắn cản lại. Nhiên Tử giật mạnh để cậu đứng dậy rời khỏi ghế, hắn ra phía trước chắn cho cậu. Vẻ bảo vệ như thể người yêu của nhau này làm cho Vũ Vinh càng điên hơn.
" Thằng hạ đẳng đầy thô thiển kia mày mau buông em ấy ra trước khi tao giết mày "
Anh siết chặt tay lại, nghiến răng nghiến lợi đầy phẫn nộ. Gân xanh trên mặt cũng nổi lên.
" Không. Dù mất mạng tôi cũng không để anh dẫn em ấy đi "
" Mày là cái thá gì mà cản tao? "
Vũ Vinh mạnh tay đấm vào mặt Nhiên Tử, hắn cũng chẳng vừa, nhanh đưa tay lên khoá chặt lấy tay anh. Cả hai người nổi sát khí giết người dành cho nhau, pheromone toả ra đầy đấu đá. Lữ Linh tiến tới can ngăn hai người ra.
" Dừng lại đi!!! "
Cậu sốt ruột nói, hắn hạ tay xuống vì không muốn làm cậu lo lắng. Ngay lúc vừa buông đòn khoá hắn liền ăn một cú nốc ao của Vũ Vinh. Nhiên Tử té khụy xuống, mép môi hắn bị rách ra đến rỉ máu. Lữ Linh nhanh chóng tiến đến đỡ hắn dậy.
" ANH LÀM CÁI QUÁI GÌ VẬY HẢ? "
Cậu trừng mắt nhìn anh, Vũ Vinh nghiến răng tức giận. Lòng hắn lúc này như lửa đốt, cậu cứ quan tâm người khác rồi lạnh nhạt với anh. Anh đến gần cậu thì cậu lại hét lên và không muốn anh chạm vào hay đến ở bên cạnh