Ánh nắng chói chang của buổi trưa sáng bừng cả một thành phố. Người người qua lại ồn ào, xe cộ chạy ồ ạt khắp con đường. Họ đua nhau bận rộn với một ngày mới của mình. Người lớn thì làm việc lớn, người nhỏ thì đương nhiên là đi học rồi và hôm nay là năm thứ hai đến trường của một đứa trẻ khá là bám người kèm theo chút lanh lợi.
" Oaaaaa!!! Con không muốn đi học đâu "
" BẢO PHƯƠNG!!! Con đứng lại cho ba "
Hữu Đông hét lên, cậu hì hà hì hục đuổi theo đứa nhóc lốc chốc đó.
" Con mà dám chạy nữa thì chiều nay ba sẽ không mua bánh ngọt về cho con đâu "
Cậu chóng tay ra lệnh. Đứa bé kia nghe đến lời răng đe này thì cũng tự giác lủi thủi đi lại chỗ của ba mình. Đôi mắt vàng xanh rưng rưng muốn khóc, môi nhỏ chúm chím đáng yêu.
" Con đi học mà, nên là ba hãy mua bánh ngọt cho con nha "
Giọng nói đáng yêu cất lên dở trò năn nỉ. Hữu Đông cũng chỉ biết bất lực trước sự dễ thương này, cậu bồng đứa nhỏ lên. Tay xoa xoa lên mái tóc màu vàng sáng đó, âm điệu dần dịu dàng.
" Ba sẽ mua bánh ngọt cho Dâu Tây nhiều hơn hôm qua luôn mà đổi lại con phải đi học và không được chạy trốn ba như vậy nữa, biết chưa? "
Dâu Tây phụng phịu gật gật đầu. Đứa trẻ này cũng quá là lạ lùng, ở cái tuổi này rồi mà nó còn rất sợ việc xa ba mình. Hữu Đông lắc đầu ngao ngán, nhớ cái năm trước, lúc mà cậu đưa Dâu Tây vào trường mẫu giáo năm đầu thì nó đã khóc than đến nổi giáo viên bất lực điện cho cậu. Khi ấy cậu đã phải bỏ một buổi làm để chạy đến trường dỗ cho nó nín. Sau đó, cậu còn tìm cách phối hợp với giáo viên chủ nhiệm làm nên một câu truyện kinh dị giả để dụ nó đi học. Nhớ lại thôi mà Hữu Đông đã mệt mỏi hết cả người.
Cậu vào trong phòng, tay hạ thấp để Dâu Tây tự nhảy xuống. Cậu bé ngồi ngoan ngoãn xuống bàn, tự lấy lược để chải tóc và tự giác luôn việc thay quần áo.
" Hôm nay chú Từ Hậu sẽ ghé qua chơi nên là con phải ngoan đó biết chưa? "
" Chú Từ Hậu mấy giờ mới qua đến ạ? "
Đứa trẻ đó hớn hở vui mừng. Mà vui cũng phải thôi bởi mỗi lần Từ Hậu ghé qua thì luôn luôn mang theo quá trời quả dâu tây cho nó, riết rồi nó mê dâu tây đến nổi mà Hữu Đông đã gọi nó bằng Dâu Tây chứ không gọi là Bảo Phương nữa.
" Khi nào con tan học thì chú sẽ tới đón con luôn đó "
" Dạ "
Vẻ mặt đáng yêu lộ hết mọi sự vui mừng. Hữu Đông cười trừ, cậu cũng quá rành về đứa nhỏ này rồi.
" Để con thoa thuốc cho ba nha! "
Đứa bé ngoan ngoãn mở ngăn tủ ra lấy một hộp thuốc thoa mờ sẹo cho cậu. Hữu Đông ngồi xuống, cậu vén tay áo lên đưa về phía Dâu Tây. Đứa bé lém lỉnh của chúng ta từ tốn lấy thuốc thoa thoa cho ba mình. Miệng nhỏ còn lẩm bẩm câu thần chú.
" Sẹo ơi sẹo ơi, mau biến mất đi "
Hữu Đông được một trận cười phá lên. Con cưng của cậu cũng quá là đáng yêu rồi.
" Đi học thôi nè! "
" Dạ "
Cậu bế nó lên, hai cha con cùng nhau đi đến trạm xe bus. Chiếc xe đó dần dần chạy đến trường mẫu giáo ở trung tâm thành phố, tuy là trường ở trung tâm nhưng nó vẫn khá nhỏ và ít tiện nghi bởi vì thành phố này chỉ là thành phố đang phát triển chứ nó không thuộc hàng thành phố tân tiến.
" Ba ơi, tối nay con muốn ăn cà ri ạ "
" Con phải ngoan ngoãn đi học và không để cô giáo la thì chiều nay ba nấu cà ri cho con nhé! "
Dâu Tây gật gật đầu, hai chân nhỏ mừng rỡ đung đưa qua lại. Đôi mắt vàng tròn xoe đó như sáng chói lên. Hữu Đông nhìn sự vui vẻ này cậu cũng thấy vui theo. Chiếc xe bus dần dần dừng lại, hai ba con chậm rãi bước xuống xe bus. Cậu bé nhà ta còn lịch sự vẫy vẫy tay tạm biệt bác tài xế.
" Ba ơi, hôm nay mấy giờ ba về vậy? "
Dâu Tây ngẩng lên nhìn cậu, Hữu Đông đảo mắt né tránh. Cậu cười gượng, im lặng một lúc cậu mới mở lời.
" Chắc tối ba mới về "
Cậu ngồi xỏm xuống, mặt đối mặt với con trai mình. Đứa nhỏ xụ mặt có chút buồn, bởi ngày nào ba cũng về trễ hết nên cậu bé ở nhà có một mình. Nhiều khi sợ quá phải chạy qua nhà của cô chủ trọ để ở tạm, đợi đến khi Hữu Đông về thì nó mới dám chạy về.
" Ba về sẽ nấu cà ri cho con ăn mà "
" Dạ. . "
Cái má bánh bao đáng yêu không còn hớn hở mừng rỡ nữa. Hữu Đông cũng chỉ biết cười trừ, cậu tiến tới hôn nhẹ lên trán con trai cưng của mình.
" Ba đi làm nha! Bái bái cục vàng "
" Bái bai ba "
Dâu Tây vừa vẫy tay tạm biệt cậu, vừa chạy vào trong sân trường. Nhìn bóng dáng nhỏ bé dần cách xa, cậu cũng quay người rời đi. Hữu Đông bắt xe bus gần đó, cậu đi đến một quán cafe ở khu vực phố ăn uống của thành phố. Vừa đến tiệm cậu liền sốt sắn thay quần áo của nhân viên và chào chị chủ tiệm.
"