Làn gió đêm lành lạnh thổi qua, Hữu Đông chỉ mới đợi hắn 10 phút mà cậu đã thấy lạnh đến không chịu được. Mũi cứ hắt xì liên tục mấy cái.
Cậu ngồi xổm xuống, hai tay ôm chặt lấy hai chân để tạo độ ấm. Cậu xoa xoa tay rồi đưa lên mặt để giảm bớt cơn lạnh. Một vài phút sau, Hạ Phong đã lái xe đến. Hắn thấy cậu ngồi xổm bên đường liền nhanh dừng xe lại. Hắn bước xuống, quýnh quáng cởi khăn choàng của mình ra để choàng cho cậu.
" Không cần đâu "
Hữu Đông gạt tay hắn, cậu bước vào xe. Hạ Phong bị từ chối thẳng thừng chỉ có thể cười khổ, hắn mở cửa xe, bước vào. Ngồi xuống ghế, hắn dự định toả vẻ ga lăng với hành động thắt dây an toàn cho cậu nhưng tiếc là Hữu Đông đã nhanh tay hơn hắn. Cậu tự gài dây an toàn cho mình, xong không nói lời nào, ngoảnh mặt ra ngoài cửa sổ ngắm nhìn màn đêm tĩnh mịch.
Đến khách sạn, hắn gấp rút xuống xe, dự là sẽ mở cửa xe cho cậu mà lần này hắn lại chậm một bước, Hữu Đông tự mình đi xuống xe mà không cần hắn mở cửa hộ.
Hạ Phong ngậm ngùi mím chặt môi hờn giận, kế hoạch tặng quà thất bại, kế hoạch ga lăng cũng thất bại nốt. Chưa bao giờ hắn trải qua chuyện trong một ngày thất bại đến tận hai lần, bây giờ nếm thử rồi mới thấy mùi vị của thất bại đắng ngất.
" À- Hữu Đông này, em có đói không? Anh gọi món gì đó nhẹ nhẹ cho em ăn nhé! "
" Không cần "
Cậu đi nhanh hơn để tránh phải nói chuyện với hắn. Hạ Phong thấy được sự trốn tránh từ cậu, hắn xụ mặt buồn rầu. Hữu Đông lạnh lùng quá rồi, câu trả lời của cậu dài lắm chỉ được năm chữ. Mà trong lời nói của cậu thì chứa đầy sự đanh thép.
" Không sao đâu Hạ Phong. Em ấy còn giận nên mới như vậy thôi, khi em ấy hết giận và tha thứ cho mình thì chắc chắn em ấy sẽ không lạnh nhạt như vậy đâu "
Hạ Phong trấn an bản thân. Hắn đưa thẻ cho tiếp tân và cùng cậu đi vào thang máy. Hắn nhấn vào tầng 5, nơi đó là dãy phòng dành cho giới thượng lưu. Tuy Hữu Đông chưa lần nào đi khách sạn hạng sang nhưng cậu đã xem trên tivi rất nhiều về những khách sạn ở trung tâm thành phố đang phát triển.
" Quả nhiên là khác biệt. . "
Cậu thở dài một hơi, không gian bao trùm hai người là một sự im lặng đến buồn rũ rượi.
Tiếng thang máy vang lên một nhịp, báo hiệu đã đến nơi. Hữu Đông bước ra trước, quan cảnh xung quanh cậu sang trọng vô cùng. Khách sạn này chỉ là một khách sạn 5 sao ở thành phố đang phát triển mà nó trong bóng bẩy như vậy rồi nói chi đến khách sạn ở thành phố tân tiến chứ, sợ là nhìn thấy sự hào nhoáng của nó cậu sẽ bị hoa mắt chóng mặt mất.
" Ở phòng này nè Hữu Đông "
Hạ Phong tiến đến nắm lấy tay cậu, hắn giả vờ vô ý dẫn cậu đi. Đến cửa, Hữu Đông lần nữa gạt tay hắn xuống. Ánh mắt cậu không nhìn hắn mà chỉ hướng thẳng về phía trước.
Hắn cười trừ, mở cửa phòng, Hạ Phong vào trước và ngồi trên giường. Cậu chậm rãi đi vào sau, Hữu Đông lấy chiếc ghế bên cạnh cái bàn đến gần thành giường. Cậu nhẹ nhàng ngồi xuống, con ngươi xanh xám nhìn hắn lạnh lùng.
" Tôi phải phối hợp điều trị với anh như thế nào? "
" Pheromone bị tồn động của anh là pheromone của dục vọng. Nguyên nhân của nó là vì dấu ấn tạm thời, nên anh nghĩ nếu em phát tán pheromone dẫn dụ của mình ra và anh tiếp nhận được nó thì anh có thể đào thải thứ tồn động này ra khỏi cơ thể mình "
Hạ Phong ngập ngừng giải thích.
" Tôi hiểu rồi, vậy trước mắt tôi sẽ phát tán một lượng ít pheromone "
Hữu Đông hít thở sâu, cậu điều chỉnh lại tâm trạng của mình và dần dần toả ra một chút mùi hương ngọt ngào, dù cố gắng nhưng mùi thơm từ pheromone của cậu lại không thể quá đậm vì nó vẫn chưa đến kỳ phát tình và vì cậu là một omega lặn.
" Anh có thể ôm em được không? Ở khoảng cách này anh không ngửi được mùi "
Cậu cau mày, dù khó xử nhưng cậu đành chịu việc này nên phải kéo ghế lại gần hắn. Hữu Đông dang tay ra, hắn lén cười tủm tỉm.
Cả người nhanh nhẹn ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của cậu. Khi hai cơ thể chạm vào nhau, đột nhiên hắn cảm thấy nhẹ nhõm đến lạ thường. Mọi sự đau đớn và những cơn nhức đầu điều giống như được mùi hương của cậu xoa dịu và đánh tan nó đi. Hạ Phong tham lam ôm chặt cậu hơn, cái ôm này làm Hữu Đông khó chịu, cậu khó nhằn đẩy hắn ra.
" Này đủ rồi đấy tên khốn. Buông tôi ra! "
Hắn mặt dày không đáp lại mà chỉ tiếp tục ôm cậu trong vòng tay của mình. Cậu véo tay hắn để hắn tỉnh ra nhưng tiếc là Hạ Phong đang chìm sâu vào cảm giác yên bình này. Hữu Đông nổi quạo, cậu sừng sộ gọi tên hắn để hắn hoàn hồn lại.
" HẠ PHONG!!! "
Nghe tiếng gọi lớn của cậu hắn mới ngẩn lên nhìn. Cách hắn ngắm cậu đê mê như một kẻ ngốc đang tận hưởng sự hoan hỉ.
" Bị gì rồi à? Sao anh không trả lời tôi? "
Hạ Phong lắc đầu, hắn gục mặt xuống đùi của cậu. Im lìm một lúc, thanh giọng trầm quyến rũ mới khe khẽ thốt ra lời đáp.
" Anh không sao. Em cứ tiếp tục nói đi. Mắng chửi anh thậm tệ cũng được bởi vì anh chỉ muốn nghe em nói và. . . lắng nghe hơi thở của em mà thôi "
Câu nói ân cần này làm tim cậu thổn thức, nó đập mạnh và hụt mất một nhịp, cậu lúng túng quay mặt sang nơi khác.
Hữu Đông đâu biết vì sự ngại ngùng bất chợt này, đã làm cậu vô tình phát tán mạnh pheromone dẫn dụ. Hạ Phong cảm nhận được sự mạnh mẽ từ mùi hương, hắn dần mất kiểm soát, vô tình đào thải ra pheromone dục vọng mạnh hơn.
Hạ Phong từ từ buông cậu ra, hai ánh mắt mê mẩn nhìn nhau một lúc. Cậu cảm nhận được cái hương thơm này có chút dữ dội. Nó tuy mang hương vị của một cơn gió nhưng lại quyết liệt giống như một trận bão tố đang ập đến, cơn bão chứa đầy dục vọng chiếm hữu.
Cậu càng tiếp nhận nó người càng nóng bừng lên và cậu nhận ra rằng đây chính là cái mùi hương mang đến những kí ức mà cậu không hề muốn nhớ đến.
" Mùi hương này. . . là mùi hương khi đó "
Hữu Đông đột nhiên khụy xuống, vẻ mặt hiện rõ sự khổ sở. Mùi hương dẫn dụ của cậu bị thay đổi, hương vị của nó làm hắn ngộp ngạt sự bất ổn. Hạ Phong cố gắng điều chỉnh