Hạ Phong rời khỏi phòng, hắn bỏ tay vào túi, tay còn lại thì cầm điếu thuốc đang hút dở. Ánh mắt dần hạ xuống, gương mặt của hắn không còn mang cái biểu cảm vui vẻ nữa, ngây lúc này đây trong nó buồn bã đến kì lạ. Hắn vứt điếu thuốc vào thùng rác, Nhất Nhất hiểu ý, anh ta ngập ngừng hỏi.
" Ngài có gì dặn dò không ạ? "
" Cuộc hợp cổ đông hôm nay dời vào chiều tối đi. Tôi muốn đi đến phía tây biệt thự một chút "
Nhất Nhất gật đầu tuân lệnh. Anh ta cũng hiểu rõ ngây lúc này không nên nói bất kì điều gì nếu không muốn sống. Hắn sau khi nói xong thì chậm chạp từng bước đi đến phía tây, bước chân của hắn rụt rè vô cùng, phong thái tự đắc cũng giảm dần đi . . . Hướng tây đó chứa đựng sự đau buồn của hắn chăng?
_____________
Cậu sau vài phút nghỉ ngơi thì cơ thể đã dần khoẻ khoắn trở lại. Hữu Đông bước vào phòng tắm, cậu mở vòi sen và nhấn nút chế độ nước ấm. Hữu Đông nhắm nhẹ mắt, cả người như được trút bỏ đi mệt mỏi. Đột nhiên câu nói khi nãy của Hạ Phong vang vọng bên tai cậu.
" Nó rất đẹp nên khiến ta bận tâm. Ta nghĩ ngươi nên vẽ nhiều hơn "
" Tôi nên vẽ nhiều hơn sao? "
Cậu thở dài, đưa bàn tay đầy băng gạt ấy lên nhìn. Cổ tay nhỏ nhắn đầy vết thương chằng chịt nhau, có vết loét đến nổi thấy rõ phần thịt mỡ bên trong. Ánh mắt Hữu Đông rưng rưng, có chút sợ sệt khi nhìn vào nó.
" Liệu tôi có thể vẽ lại hay không? "
Cậu tự hỏi bản thân mình, chỉ tiếc rằng cậu lại không thể tự mình trả lời. Hữu Đông rời khỏi phòng tắm, cậu thay một bộ quần áo đơn giản sau đó đi đến bàn học, cậu dọn dẹp tất cả lại gọn gàng. Nhìn thấy cây bút chì được dũa nhọn khiến trong lòng cậu như có một giọng nói hối thút cậu rằng :" hãy vẽ đi! "
" Mình . . . Mình có thể . . . Có thể vẽ được không? "
Cậu nuốt nước bọt cầm lấy cây bút, tay với lấy cuốn sổ A4 trong cặp. Hữu Đông lo lắng đi từng chút một rời khỏi căn phòng, cậu đi đến sân vườn của biệt thự. Tuy sân vườn này không được trồng nhiều loại hoa nhưng cảnh vật của nó lại được mặt trời chiếu trực tiếp vào nên nhìn sáng sủa vô cùng.
" Mình thử vẽ cơ bản về cảnh ở đây xem sao "
Cậu hít mạnh một hơi dài và thở ra. Hữu Đông tập trung quan sát khung cảnh trước mặt, đôi mắt của cậu chăm chú nhìn từng chút về ánh nắng, về sự đổ bóng và ánh sáng của mặt trời chiếu tới từng tán lá.
" Mình sẽ làm được. . "
Cậu cố gắng động viên bản thân, tay hạ bút lên giấy thì đột nhiên đầu cậu buốt lên. Trước mắt cậu bỗng chốc tồi mù, cảnh tượng xung quanh không còn ánh sáng nữa . . . Thứ hiện ra trước mặt cậu là vụ tai nạn của cha mẹ cậu. Lúc đó có một chiếc xe lạ chạy sai làn đường, ba cậu vì né chiếc xe đó mà mất lái khiến cho cả xe điều lật ngược. Mẹ cậu vì bảo vệ cậu mà đã tử vong tại chỗ, ba cậu thì đã ra đi tại bệnh viện vì mất quá nhiều máu.
" Ba. . .mẹ . . . Đau quá. Đau quá đi "
Cậu run tay làm rớt cây bút xuống sân, hai tay nhanh chóng đưa lên ôm chặt lấy phần đầu. Mỗi khi cậu có ý định vẽ lại thì khung cảnh tai nạn ngày ấy sẽ dằn vặt cậu, nó khiến cho cậu không thể chịu đựng nổi.
" Mình không thể . . . không thể vẽ "
Khoé mắt cậu dần đỏ hoe,