Bước chân chậm rãi đi đến chỗ cậu, người đó đảo qua một vòng, rồi lại dừng ở trước mặt Hữu Đông. Cậu im bật, đến cả thở mạnh cũng không dám. Nhịp tim đột nhiên tăng lên, sự hồi hộp khiến mồ hồi lạnh trên trán cậu đổ ra.
" Người này là ai? Họ muốn gì ở mình đây? "
Người kia ngồi xuống, tay nhẹ chạm vào mặt của cậu. Âm giọng như bị máy móc chỉnh sửa cất lên.
" Đây là Omega lặn thật sao? "
" Vâng thưa ngài! "
Ông ta hạ gương mặt của cậu xuống.
" Omega lặn nhưng lại có một gương mặt xinh xắn, đúng là hàng hiếm mà. Giá khởi điểm là bao nhiêu vậy? "
" Là 10.000 đô ạ "
Ông ta lấy điếu xì gà trong túi ra, châm ngòi.
" Được! Lúc đó nhớ dặn dò với giám đốc Hà là phải đặc biệt để những người kia không chú ý vào omega lặn này, nếu mua được suông sẻ tôi sẽ tặng riêng cho ông ta 2.000 đô làm hoa hồng "
Lão đó cùng tên buông người rời đi. Hữu Đông mở tròn mắt, cậu hít lấy hít để không khí để giảm đi căng thẳng.
" Những omega mất tích không phải bị bắt cóc tống tiền mà là bị đem đi bán đấu giá như những món đồ sao? "
Hữu Đông dần dần hiểu ra sự tình, cậu cố tìm đồng hồ để biết xem bây giờ đang là mấy giờ và đã được bao nhiêu tiếng trôi qua.
" Anh gì ơi! Anh nói là tôi nên chuẩn bị sức cho ba ngày tới, vậy có nghĩa là ba ngày nữa sẽ diễn ra chuyện buông bán người bất hợp pháp này sao? "
" Đúng vậy! "
Cậu mím môi, tay lại vùng vẫy để thoát khỏi sợi dây. Anh chàng bên cạnh lắc đầu ngao ngán.
" Cậu bị ngốc à? Nếu tự làm mình bị thương, cậu sẽ không được những tay tài phiệt để ý đâu. Nếu thông minh thì nên để mình lành lặn, biết đâu được cậu sẽ được mua bởi một đại gia đấy "
" Tôi muốn rời khỏi đây, tôi không thiếu tiền, cũng không muốn tìm đại gia gì cả. À-hay là anh giúp tôi thoát khỏi đây đi, xin anh!!! "
Cậu nhìn anh ta với đôi mắt cầu khẩn, anh ta khó xử quay mặt sang nơi khác.
" Tôi không muốn bị liên lụy đâu. Bọn họ mà biết tôi giúp cậu là họ sẽ giết tôi mất, tôi không muốn chết "
Hữu Đông thở dài, cậu hiểu rõ mà. Chắc chắn ai trong tình thế này điều sẽ không anh dũng đứng ra giúp cậu đâu, bởi họ sẽ luôn có một suy nghĩ đó là nếu như cậu bị bắt lại, cậu khai ra họ rồi họ sẽ bị phạt hoặc bị giết chung với cậu thì sao?
" Bình tĩnh nào Hữu Đông. Nếu như buổi đấu giá đó ba ngày nữa mới diễn ra thì chắc hẳng lũ người ấy họ sẽ phải cởi trói cho mình để mình ăn uống và đi vệ sinh. Đến lúc đó mình tìm lối thoát cũng không muộn "
Cậu tựa người vào bờ rào, mọi mệt mỏi như đang được trút ra, mắt lim dim dần chìm vào giấc ngủ vì số thuốc mê kia vẫn còn vương lại một ít. Trong sự mê man, cậu lại nhìn thấy ngôi nhà của ba mẹ nhưng có điều khác lạ là ngôi nhà này không nằm ở thành phố tân tiến, nó nằm ở một làng quê xa lạ.
" Đây là đâu vậy? Hình như mình từng sống ở đây một thời gian đúng không? "
Cậu không thể có được câu trả lời trong chính giấc mơ của mình. Hữu Đông cứ vậy mà đi vào ngôi nhà, cậu nhìn thấy cậu đang vui vẻ ôm một đóng bánh cất vào cặp. Nụ cười tươi tắn nở rạng rỡ trên môi, giống như cậu đang có một chuyện gì đó rất vui.
" Mình nhớ rồi, nơi này là nơi mình từng sống với ba mẹ mình một thời gian. Hình như là một năm hay hai năm thì phải, lúc ấy ba bảo muốn đến làng quê sống vì muốn thư giãn và muốn đi kết hợp cho mình với. . với. . với ai nhỉ? "
Đầu cậu đột nhiên đau buốt, một kí ức chạy ra nhưng nó lại cứ méo mó hệt như một cái tivi đang bị nhiễu sóng.
" Anh là ai vậy hả? Sao lại đến đây? "
" Tôi thấy ở đây đẹp nên đến đây chơi. Mà bé gì ơi bộ em là thiên thần tuyết hả? Tóc của em đẹp quá à. Mắt của em cũng đẹp luôn "
Hữu Đông bật người dậy, cậu thở hổn hển, mồ hôi trên trán nhễ nhại. Cậu cố gắng hô hấp để bình ổn hơn, răng cắn lấy mép môi, Hữu Đông tự hỏi.
" Người đó là ai? Những mảng kí ức này là của mình sao? "
Đang trong cơn hoảng loạn, cánh cửa bên ngoài lại mở ra. Lần này bọn họ đi vào tận hơn chục người, cậu đảo mắt nhìn họ với vẻ lo lắng.
" Đến giờ ăn cơm tối rồi "
Bọn họ tiến hành mở khoá các nhà giam, họ còn cắt luôn dây thừng trên tay của cậu ra. Từng người, từng người một bước ra ngoài.
Họ đi chậm rãi theo tên đứng đầu và bên cạnh mỗi người luôn kèm theo một người giám sát. Hữu Đông nuốt nước bọt, cậu gạt bỏ chuyện kí ức đó qua một bên. Việc quan trọng mà cậu cần phải làm lúc này đó là phải tìm ra chỗ để thoát khỏi nơi quái quỷ này.
___________________
Hạ Phong đưa tay lên chạm vào mép môi, vết thương đau nhói. Mặc dù vết thương đang loét