" Được. Vậy ba hỏi con nhé! Con có muốn chuyển sang trường khác để học không? "
Nó im lặng một lúc, môi nhỏ mấp máy mải không nói nên lời. Hữu Đông nhận ra trong lời nói của cậu có chút nặng nề vì hơi tức giận, cậu tiến tới xoa xoa tóc nó. Giọng nhẹ nhàng hơn
" Ba biết con sẽ không nói dối ba, ba xin lỗi vì đã hơi nặng giọng với con. Ba cũng xin lỗi vì thời gian trước đây ba cứ lo làm việc mà không quan tâm đến cảm xúc của con "
Hữu Đông hôn nhẹ lên trán nó. Bé Dâu chồm tới ôm lấy ba mình, nó giống như một chú mèo đang làm nũng với ba.
" Con hổng phải là hổng muốn đi học. Mà tại. . mà tại đi học buồn lắm, các bạn hổng chơi với con "
Nó mếu máo nói, nghe vậy lòng của cậu chợt nhói.
" Con ngoan, đừng khóc. Ba sẽ xem xét lại chuyện này và tìm cách kiếm tiền chuyển trường cho con nha "
Bé Dâu gật đầu, nó buông cậu ra. Đôi chân nhỏ đi lon ton đến cặp của mình, Dâu Tây lấy phong thư mà cô giáo đưa ra, nó mang đến cho cậu.
" Đây là gì vậy? "
" Dạ hồi sớm á, cô giáo nói có ai đó đã nằng nặc đòi mua bức tranh con vẽ ba. Cô nói không bán là người đó sẽ sang bằng luôn cả trường, nên thầy hiệu trưởng sợ quá bán luôn. Rồi cô đưa tiền lại cho con, cô dặn con đưa cho ba và nói là cô rất xin lỗi vì đã tự ý như vậy, tại nếu không bán thì cả trường sẽ không được yên, mong ba thông cảm cho cô "
Hữu Đông cầm lấy, cậu liếc mắt nhìn Hạ Phong với vẻ nghi hoặc. Hắn vẫn giữ y một biểu cảm không biết gì.
" Là anh làm? "
" Không phải anh đâu. Lúc quay về anh bận lo việc ở hội đồng quản trị nên đâu có thời gian "
Cậu nhìn kỹ vào ánh mắt của hắn, cảm thấy không có gì thay đổi cậu cũng không còn nghi ngờ, mở phong thư ra. Bên trong toàn là dollar.
" Đây là tiền mã đúng không ba? Con hay thấy người ta vứt ngoài đường lắm, vậy là ba con mình bị lừa rồi đó ba!!! "
Hữu Đông cười phì, đúng là trẻ con ngây ngô đến đáng yêu mà. Cậu xoa xoa đầu nó lần nữa.
" Đây là tiền của nước ngoài đó con, tiền này rất lớn và nó khác với tiền mã. Sau này bé Dâu học đến lớp 1 ba sẽ dạy con nha "
Dâu Tây gật gật đầu, nó trầm trồ nhìn số tiền trong phong thư suốt. Cậu cũng hết nói nổi với đứa trẻ này, nó thông minh và rất lanh lợi nên một khi tò mò cái gì là phải hỏi cho tới luôn, hỏi đến khi nào hiểu ra mới thôi.
" Bé Dâu này, tới giờ con phải đi tắm và soạn bài tập rồi đó. Khi nào làm xong chúng ta sẽ ăn cơm chiều nhé! "
" Dạ!!! "
Nó nhanh chân chạy đi, lúc nó vừa đi biểu cảm dịu dàng trên mặt cậu cũng tắt. Cậu đặt phong thư xuống bàn, giọng nói lạnh lùng vang lên.
" Việc chuyển trường và chỗ ở tôi sẽ tạm thời nhờ anh và đương nhiên tôi sẽ trả tiền đầy đủ cho anh, tôi cũng trả cả nợ trước đây nữa "
" Đông à, không cần như vậy đâu mà "
Hắn xụ mặt, cậu lại bắt đầu xây dựng một bức tường lớn chắn giữa hai người rồi.
" Anh giàu quá nên chê tiền của tôi ít sao? "
Cậu cười khẩy, con ngươi xanh xám run run, hai đường chân mài chau vào nhau. Hắn lắc đầu, quyết liệt phản bác lại.
" Không phải đâu! Anh không có ý như vậy, anh chỉ là muốn một phần nào đó giúp bé Phương. Dù sao nó cũng là con của anh "
Hữu Đông im lặng, cậu không nói gì, chỉ dùng một ánh mắt hời hợt nhìn chăm chăm vào một khoảng không vô định. Không khí xung quanh hai người tịch mịch đến đáng sợ. Một vài phút sau, cậu đảo mắt qua nhìn hắn, nụ cười chua chát hiện lên.
" Con của anh sao? Anh nói cũng thật trơn tru đó. Anh có đủ tư cách để làm ba của bé Dâu sao? "
Trái tim Hạ Phong thắt lại vì hai chữ tư cách. Hắn đau đến khó thở, hắn không nghĩ chỉ một câu nói đơn giản có thể mang đến sức sát thương lớn đến như vậy.
" Năm đó anh bắt tôi về một chút cũng không tin tôi, anh cho người thân cận của anh bạo hành tôi như thế nào anh nhớ không? Tôi vì muốn ở lại bên cạnh anh mà không bận lòng, anh thì hết mực hành hạ. Nếu quay lại 6 năm trước, lỡ như anh tìm được tôi thì liệu rằng bây giờ bé Dâu có còn không? Giờ anh nói cũng là con của anh. Đúng là nực cười mà "
Hắn như chết lặng, từng câu từng lời của cậu như những vết khứa sắc bén vào tâm hắn. Đau đến không thể làm gì, hắn thấy hận bản thân hắn lúc đó thật ngu xuẩn.
" Anh xin lỗi, anh. . "
Hạ Phong nhìn cậu, đôi mắt vàng không còn ngạo nghễ, không còn kiêu hãnh nữa, trong đôi mắt đó giờ đây chỉ còn lại sự khẩn khiết pha lẫn một chút bi thương. Nhìn vào nó, Hữu Đông chợt mềm lòng, cậu siết chặt tay, mặt quay đi để tránh né.
" Anh biết, anh sai. Anh muốn sửa lại những lỗi sai đó bằng việc bù đắp cho em và bé Phương, anh không giỏi an ủi người khác. Anh chỉ toàn làm theo bản năng và những gì anh nghĩ ra được nên mới hấp tấp như vậy. Anh thật sự rất xin lỗi em, anh không mong em tha thứ cho anh vì những chuyện anh làm rất kinh khủng. Nhưng mà anh không muốn vì những chuyện cũ mà ảnh hưởng đến tương lai của bé Phương, anh cũng như em, anh cũng muốn bé Phương sẽ có một tương lai sáng lạng "
Hắn chạm nhẹ lên tay cậu, làn da lành lạnh này làm cậu đột nhiên cảm thấy an tâm.