Trên đường trở về, Tiết Giác sắc mặt vẫn luôn rất khó coi.
Hắn không để ý đến Tổ Kỳ đang theo ở phía sau, thần sắc tối tăm không ngừng xông về phía trước, hai cái chân dài sải bước, không đầy một lúc biến mất ở trong tầm mắt Tổ Kỳ.
Tổ Kỳ thì lại dọc theo đường mòn chậm rì rì đi trở về.
Kết quả không tới một phút, Tổ Kỳ lại nghe thấy tiếng bước chân Tiết Giác sải bước trở lại, ngay sau đó trước mắt tối sầm lại, giương mắt liền nhìn thấy Tiết Giác mặt không hề cảm xúc đứng ở trước mặt cậu.
Tổ Kỳ dương môi cười cười, đôi mắt híp thành cong cong hình mặt trăng, vẻ mặt bất đắc dĩ hơi có chút như đối xử với hài tử cố tình gây sự: "Anh lại nháo cái gì nữa?"
"Cậu cố ý để tôi cùng cậu tới đó, chính là muốn vợ chồng Bách Quang Kiến không có cách nào từ chối lời mời của cậu." Tiết Giác âm thanh ép tới rất thấp, trừng trừng tầm mắt dường như muốn nhìn thấu tâm tư Tổ Kỳ.
Nguyên bản Tổ Kỳ không hề gánh nặng trong lòng bị Tiết Giác nhìn như thế, đột nhiên có tật giật mình, cậu theo bản năng lui về phía sau hai bước.
"Bách Quang Kiến chắc chắn sẽ không từ chối tôi, chỉ là lão bà của ông ta không nhất định nghe lời tôi mà thôi." Tổ Kỳ sờ sờ căng tròn bụng, sức lực không đủ mà nói rằng.
Chỉ cần có Tiết Giác, dù là Trần Mỹ Hinh không tình nguyện cũng sẽ không ngay mặt từ chối yêu cầu cùng nhau ăn cơm Tổ Kỳ đưa ra, dù sao vợ chồng bọn họ hai ở trên công việc rất nhiều nơi đều cần dựa dẫm Tiết Giác.
Tổ Kỳ nghĩ chính mình lặng lẽ làm vậy không ai phát hiện, không nghĩ tới nhanh như vậy liền bị Tiết Giác phát hiện đầu mối.
Thời khắc này, Tổ Kỳ cảm thấy lo lắng trong lòng, cậu có thời quen xem Tiết Giác như một nhân vật được viết trên giấy, lại quên Tiết Giác kỳ thực sinh động có suy nghĩ của mình.
Dùng kinh nghiệm từng trải của Tiết Giác ba mươi mốt năm, cây cầu mà hắn đã đi tuyệt đối nhiều hơn con đường mà Tổ Kỳ đã đi.
Cho nên, Tiết Giác làm sao sẽ không nhìn thấu tâm tư kia của Tổ Kỳ?
Dưới ánh mắt lạnh lẽo của Tiết Giác, Tổ Kỳ không khỏi cúi đầu, hai tay có chút luống cuống cầm lấy áo khoác mỏng trên người.
Tổ Kỳ đang do dự có nên tìm lý do gải vây hay không, lại nghe Tiết Giác mở miệng nói rằng: "Thạch Hạo đã chịu trừng phạt hắn nên có, bây giờ hỏng thanh danh không nói, sau này cũng sẽ không tại trong vòng giải trí nhấc lên một chút bọt nước, mọi việc có chừng có mực đi."
Nghe vậy Tổ Kỳ đột nhiên ngẩng đầu, không thể tin tưởng nhìn Tiết Giác.
Tiết Giác làm sao biết kế hoạch của cậu ? !
Không đúng, cậu căn bản không cùng bất kỳ kẻ nào nói qua hắn ý nghĩ trong lòng, càng không cho người khác biết chuyện Thạch Hạo gọi cho mình.
Tiết Giác nhấc lên khóe miệng, bên môi hiện ra trào phúng như có như không, hắn ngữ khí lạnh nhạt nói: "Nếu muốn người không biết trừ phi mình đừng làm, cậu tìm người điều tra Trần Mỹ Hinh cùng Thạch Hạo , tôi đều biết rõ."
Sau khi kinh ngạc, Tổ Kỳ rất nhanh khôi phục lại yên lặng,cậu híp mắt lại, trong lúc nhất thời chỉ cảm thấy Tiết Giác trào phúng trên mặt cực kỳ chói mắt,cậu tựa tiếu phi tiếu nói: "Vậy chuyện tôi trước đây bị Thạch Hạo cùng Trần Mỹ Hinh liên hợp lại bắt nạt, anh cũng biết đến rõ rõ ràng ràng sao?"
Nếu như cậu không có xem qua thiên tiểu thuyết này, cũng sẽ không biết trước đây Thạch Hạo cùng Đường Mạc Ninh đem nguyên chủ bắt nạt đến thảm như vậy, dựa cả vào Trần Mỹ Hinh ở sau lưng chống lưng.
Hiện tại nguyên chủ lưu lạc tới nỗi người người phỉ nhổ trên mạng, Trần Mỹ Hinh cũng có trách nhiệm.
Tiết Giác mi tâm cau lại: "Kia đều là chuyện đã qua..."
"Nhưng là đối với tôi mà nói, chuyện đó vĩnh viễn không cho qua được." Tổ Kỳ lớn tiếng đánh gãy Tiết Giác nói, có lẽ là do nguyên thân ảnh hưởng, tâm tình cậu rất là kích động, "Thạch Hạo gặp phải báo ứng hiện nay căn bản không đủ để bù đắp những thương tổn hắn đã gây ra cho tôi, tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho hắn dễ dàng như vậy."
Tiết Giác ngoài cười nhưng trong không cười: "Cho nên cậu liền lợi dụng tôi?"
Tổ Kỳ hơi run run: "Xin lỗi."
"Tôi không cần lời xin lỗi của cậu, hơn nữa lời xin lỗi của cậu xưa nay cũng không phải xuất phát từ nội tâm." Tiết Giác ánh mắt thâm trầm, không hề chớp mắt nhìn chăm chú Tổ Kỳ hồi lâu, chợt cười nói, "Đây chính là cậu tự gây ra , bất quá tôi sẽ không đi ăn cơm, cậu xem đó mà làm thôi."
Dứt lời, Tiết Giác quay người liền đi.
Lần này hắn rất nhanh biến mất trong tầm mắt Tổ Kỳ, sẽ không trở lại nữa.
Tổ Kỳ sau khi dừng lại nghỉ ngơi thì trở về nơi ở của mình, Tiểu Nhã ở ngoài cửa trông chờ mong mỏi, nhìn thấy cậu vội vàng nghênh đón , lo lắng nói: "Phu nhân, ngài rốt cục trở lại."
Tổ Kỳ hỏi: "Tiết Giác đâu?"
Tiểu Nhã nghi hoặc mà gãi đầu một cái: "Tiên sinh chưa từng trở về nha."
Tổ Kỳ nhất thời rõ ràng, Tiết Giác hẳn là trực tiếp quay về chỗ ở của chính mình đi,cậu gật gật đầu, sau đó cùng Tiểu Nhã đồng thời vào bên trong.
Buổi tối khi tắm, Tổ Kỳ phát hiện hai chân của cậu rất rõ ràng sưng lên, lấy ngón tay đặt ở chỗ mắt cá chân bị sưng ấn ấn hai lần, không đau, chính là sưng sưng phồng phồng rất khó chịu, bước đi cũng không tiện.
Chẳng trách thời điểm đi tìm Bách Quang Kiến, cậu bước đi lập tức sẽ cảm thấy hai chân bủn rủn, giày cũng ghìm đến mắt cá chân dị thường khó chịu.Tổ Kỳ mặc áo ngủ vào nằm nghiêng ở bên giường, một bên ấn ấn chân, một bên cầm điện thoại di động lên bấm số Thạch Hạo.
Chuông reo rất lâu, liền tại thời điểm Tổ Kỳ sắp cúp điện thoại, trong điện thoại di động mới truyền đến tiếng nói Thạch Hạo cực kỳ khàn khàn: "Tiểu Kỳ, đã trễ thế này em tìm tôi có việc sao?"
Tổ Kỳ liếc nhìn thời gian trên đồng hồ treo tường, nhẹ giọng cười nói: "Xem ra chuyện gần đây đối với anh ảnh hưởng không lớn nha, mới chín giờ liền trải qua cuộc sống về đêm."
"Tôi, Tôi không có..." Thạch Hạo thoáng chốc cà lăm, vội vàng giải thích nói, "Tôi ở nhà không có chuyện gì làm, cho nên ngủ tương đối sớm..."
Tổ Kỳ đối với cuộc sống riêng hỗn loạn của Thạch Hạo không có hứng thú, không lâu lắm liền chuyển đề tài,đem thời gian cùng địa điểm cậu cùng Bách Quang Kiến hẹn nhau nói cho Thạch Hạo.
"Tôi biết rồi, tôi nhất định đến đúng giờ." Thạch Hạo liên thanh đáp, dừng lại chốc lát, ngữ khí của hắn bỗng nhiên trở nên ôn hòa đa tình lên, "Tiểu Kỳ, kỳ thực tôi ngày đó không có cố ý quấy rầy em, tôi chỉ là có điểm không bỏ xuống được tình cảm của chúng ta..."
Lời còn chưa nói hết, một tiếng rên rỉ như có như không rất đột ngột vang lên: "A... Hạo ca ngươi nhẹ chút..."
Thạch Hạo thoáng chốc á khẩu, phỏng chừng cả khuôn mặt đã phồng thành gan heo.
Tổ Kỳ cười nhạo: "Anh cùng với Đường Mạc Ninh ở trên giường mà hồi ức tình cảm của chúng ta đi, tôi không quấy rầy."
"Tiểu Kỳ..."
Tổ Kỳ trực tiếp