Editor: Minh An
Beta: Cún
Hôm sau.
Kiều Vãn Tình nghĩ là Cố Yến Khanh định mang Khẩu Khẩu ra ngoài chơi nên định thu dọn đồ đạc của hai người bọn họ.
Cô rời giường, đỡ cái eo nhức mỏi của mình, mặc quần áo vào sau đó mở cái ba lô nhỏ của Khẩu Khẩu ra. Cô khàn giọng hỏi người vẫn đang nằm ì trên giường: "Hôm nay anh cùng Khẩu Khẩu định chơi trong nhà hay định ra ngoài chơi vậy?"
Chơi trong nhà thì không cần chuẩn bị gì, nhưng ra ngoài thì phải chuẩn bị đồ. Vì thế cô mới hỏi lại Cố Yến Khanh.
Người nằm trên giường cởi tr.ần, chăn mỏng phủ lên trên hông. Ở vai trái anh còn có một dấu răng mờ mờ chưa hết —— đó là do hôm qua người nào đó đùa dai Kiều Vãn Tình nên mới bị cô cắn.
Cố Yến Khanh híp mắt lại, nói: "Để anh dẫn thằng bé đi công ty."
"......" Kiều Vãn Tình đang thu dọn đồ đạc nghe anh nói vậy thì hơi dừng tay, sau đó cười nói, "Được thôi."
Nếu anh không sợ thằng bé phá thì cứ mang nó đi thoải mái!
Chỉ còn khoảng nửa tháng nữa thôi là Khẩu Khẩu được tuổi rưỡi rồi. Bây giờ thằng nhóc có rất nhiều năng lượng. Tuy rằng nói vẫn chưa được trôi chảy nhưng Khẩu Khẩu chạy rất nhanh. Nhiều khi trông cậu mà rời mắt đi một xíu thôi là cậu đã chạy tót đi rồi, người lớn đứng sau gọi cũng không dừng. Sau đó tìm cậu cũng rất mệt, Khẩu Khẩu còn biết tìm chỗ trốn để trốn người lớn, vì vậy bây giờ trông Khẩu Khẩu thì mệt đến già đi cả mười tuổi.
"Ở công ty anh chắc cũng có nhiều ổ điện ở chỗ dễ thấy. Anh nhớ trông Khẩu Khẩu cẩn thận đó, nếu không thì nhờ người khác để mắt tới thằng bé cũng được, đừng để nó nghịch mấy cái nguy hiểm." Nghịch cái gì thì nghịch chứ không thể nghịch điện được. Bây giờ Khẩu Khẩu còn nhỏ, chưa biết nguy hiểm là gì. Vì vậy cần phải có người để mắt tới cậu.
"Em yên tâm, anh biết rồi."
Kiều Vãn Tình chuẩn bị xong đồ cho Cố Yến Khanh cùng Khẩu Khẩu thì về phòng thay quần áo.
Một lát sau, Khẩu Khẩu tỉnh. Đầu tiên cậu ngáp một cái, dụi dụi mắt sau đó nhìn xung quanh tìm ba ba. Thấy Cố Yến Khanh đang còn nằm trên giường thì cậu nói: "Ba ba, ra, đi ra ngoài chơi ~"
Cố Yến Khanh ôm cậu vào lòng, cầm lấy bàn tay nhỏ của cậu nói: "Thằng nhóc thúi, hôm qua giả vờ ngủ mà nay còn đòi đi chơi hả?"
Khẩu Khẩu nghe anh nói vậy thì không vui, giãy giụa từ lòng ngực anh nhảy ra, quay lưng đi chỗ khác để thể hiện mình đang không vui.
Cố Yến Khanh không ngờ Khẩu Khẩu còn biết dỗi. Anh cũng muốn xem thử thằng nhóc này còn chiêu gì chưa cho ra nữa không. Vì thế anh cố ý đứng dậy đi vào toilet để xem Khẩu Khẩu sẽ làm gì?
Ai mà ngờ được, anh đi vệ sinh xong ra ngoài thì thấy Khẩu Khẩu đang tủi thân rúc vào trong ngực Kiều Vãn Tình. Khẩu Khẩu còn mách mẹ là ba ba là người xấu, không chịu mang mình ra ngoài chơi. Nhưng mà nó còn nói chưa trôi chảy, cứ lắp ba lắp bắp nói liên tục không ngừng, làm người ta vừa tức vừa buồn cười.
Kiều Vãn Tình nghe Khẩu Khẩu mách cũng thấy buồn cười. Cô xoa xoa khuôn mặt nhỏ của Khẩu Khẩu, nói: "Ba con lừa con đó, tí nữa ba con sẽ dẫn con ra ngoài chơi mà!"
Khẩu Khẩu thấy cô nói vậy thì vô cùng vui vẻ, thấy ba ba lại ra khỏi toilet thật thì càng vui hơn.
Sau khi ăn sáng xong, do sắp tới giờ học nên Kiều Vãn Tình phải đi trước.
Đây không phải là lần đầu tiên Cố Yến Khanh trông con, nhưng trước kia đều trông dưới sự quan sát của Kiều Vãn Tình. Hôm nay anh còn trực tiếp mang Khẩu Khẩu đi làm nữa. Kiều Vãn Tình cảm thấy hơi lo lắng nên không nhịn được dặn thêm anh vài câu rồi mới đi học.
Sau một khoảng thời gian mở shop online, nhóm của Kiều Vãn Tình vẫn chưa bán được đơn nào. Vì vậy, các thành viên trong nhóm cần phải nỗ lực hơn để sớm đạt mục tiêu đã đề ra.
"Aiss! Tối qua có một vị khách hỏi về thông tin sản phẩm. Lúc đó mới có hơn 10 giờ thôi, sao không ai trả lời?"
Trần Du mở máy tính ra, thấy tối qua có một vị khách nhắn tới shop nhưng không ai trả lời thì không vui hỏi.
Vị khách đó là người muốn mua khoai lang khô của cửa hàng bọn họ. Đó cũng chính là đặc sản khoai lang khô Lâm Thủy ở huyện Kiều Vãn Tình. Đối phương hỏi cửa hàng rằng đó có phải đặc sản thật không, mua nhiều thì được giảm giá bao nhiêu?
Đây là lần đầu tiên nhóm của Kiều Vãn Tình nhận được tin nhắn từ khách hàng. Vì thế sau khi nghe Trần Du nói thì tất cả mọi người cùng vây lại xem. Vì mỗi người có một sở trường riêng nên ngoài việc cùng thực hiện bài tập của chương trình học thì mỗi người cũng tự học thêm những mảng kiến thức khác sau, ví dụ như chụp ảnh, trang trí, viết giới thiệu, viết bài tuyên truyền, trả lời tin nhắn của khách hàng. Như Kiều Vãn Tình và một người khác biết dùng photoshop thì sẽ làm nhiệm vụ trang trí, còn Trần Du khá am hiểu về việc làm marketing sẽ viết bài giới thiệu.
Mà người nhận trách nhiệm trả lời tin nhắn của khách hàng là một người phụ nữ khoảng 40 tuổi. Đây cũng là người lớn tuổi nhất ở nhóm Kiều Vãn Tình, mọi người thường gọi chị ấy là chị Hồng.
"Chị Hồng, sao chị lại không trả lời tin nhắn vậy hu hu hu hu!" Trần Du còn trẻ tuổi nên trong lòng nghĩ gì cô bé đều nói thẳng.
"Đúng đó," Một người khác phụ họa, "Đây là đơn hàng đầu tiên của chúng ta đó, cứ thế mà mất đi rồi. Đau lòng ghê!"
"Các cửa hàng khác đều bán được hàng rồi, chỉ có mỗi chúng ta là chưa bán được đơn nào!"
"Chị Hồng, tuy rằng mấy ngày nay không có ai nhắn tin đến shop chúng ta nhưng chúng ta vẫn phải để mắt chứ! Chị dùng điện thoại phải bật thông báo để kịp thời phản hồi lại ý kiến khách hàng chứ!"
Chị Hồng bị mọi người nói thì hơi đuối lý, nhưng vẫn cố mạnh miệng nói: "Chiều hôm qua con chị từ dưới quê lên chơi với chị, nên chiều qua chị xin nghỉ. Trước khi nghỉ chị cũng bảo Vãn Tình nhìn giúp chị. Vì vậy việc này phải trách Vãn Tình chứ, hơn nữa đây là đặc sản của huyện Vãn Tình, chắc chắc là con bé cũng phải hiểu biết về cái này!"
"Hả?" Đột nhiên Kiều Vãn Tình bị gán cho một tội, "Không phải chị chỉ nhờ em nhìn hộ buổi chiều thôi sao? Chị có bảo em phải làm thêm buổi tối đâu?"
Hôm qua là một ngày hiếm hoi Kiều Vãn Tình làm xong hết công việc của mình. Một tuần liền ngồi học photoshop, cô mệt đến chết. Vì thế được hôm ít việc thì cô đóng ngay máy tính lại, không thèm ngó ngàng gì hết.
"Chị bảo là buổi chiều cùng buổi tối mà!"
"......"
Kiều Vãn Tình cảm thấy việc mất đơn cũng không phải do lỗi là chị Hồng không trả lời tin nhắn kịp thời. Vì thế lúc mấy người hùa nhau vào trách chị Hồng thì cô cũng không nói một câu gì, nhưng chẳng hiểu tại sao tự dưng chị Hồng lại chụp tội này cho cô.
"Chị Hồng, qua chị nhờ em qua WeChat."
Ý là cô đang cầm lịch sử trò chuyện, chị ta không được đổi trắng thay đen.
Chị Hồng cũng biết mình đuối lý, nhưng vẫn không chịu buông tha tiếp tục đổ lỗi cho Kiều Vãn Tình: "Nhưng khoai lang khô Lâm Thủy đó không phải là đặc sản quê em à, em trả lời tin nhắn của người ta không phải là hợp lý hơn sao?"
Kiều Vãn Tình bị chị Hồng chọc tức đến phát cười. Đúng lúc cô đang định nói lại thì chị em tốt của cô – Trần Du nổi giận.
Cô nàng đứng phắt lên nói: "Chị Hồng, khách hỏi là khoai lang khô đó có phải là đặc sản thật hay không. Chị chưa từng đọc tư liệu của sản phẩm à? Mà kể cả có không biết về sản phẩm thì cũng không biết chạy lên nhóm để hỏi à? Việc của mình không làm tốt lại còn đi đổ lỗi cho người khác. Chị cứ như vậy thì về sau ai dám giúp chị, ai muốn hợp tác với chị nữa?"
Giọng của Trần Du không nhỏ chút nào, vang vọng giữa căn phòng, còn truyền đến cả các nhóm khác nữa chứ. Vì vậy tất cả mọi người đều cùng nhau nhìn về phía này.
Có người cùng tổ chạy tới ba phải: "Chỉ là một tin nhắn mà thôi, có cái thứ nhất thì sẽ có cái thứ hai thứ ba. Thôi mọi người đừng tức giận nữa, cứ bỏ qua đi, nói không chừng còn có cơ hội để cứu vãn."
"Đây không phải là vấn đề về tin nhắn mà là vấn đề về thái độ," Trần Du cũng không định một sự nhịn chín sự lành, "Chị Hồng, em biết huyện chị có gói chính sách hỗ trợ cho nông dân, vì vậy chị cũng không quá chú tâm vào việc học này. Nhưng mà chúng em tới đây là để học tập, nếu mà chị cứ như này thì sớm ra khỏi tổ em để chúng em tiếp tục làm việc."
Có nhiều huyện vì muốn có tên huyện mình xuất hiện trong mấy chương trình làm công này nên phát thưởng để động viên người dân báo danh tham gia. Cái này đều là mọi người tự ngầm hiểu với nhau thôi, nhưng Trần Du lại nói toạc ra như này......
Vì thế có rất nhiều người tham gia vì số tiền kia, chỉ đến đây cho lấy lệ. Ở đây cũng có không ít người đến vì mục đích đó, nên trong lúc nhất thời, bầu không khí vô cùng im lặng.
Kiều Vãn Tình không ngờ Trần Du lại là người thẳng thắn đến vậy, việc này mà cũng dám đứng ra để nói. Vốn dĩ cô cũng không định để Trần Du ra mặt nói giúp mình. Cô cũng không phải là loại người dễ bắt nạt, chị Hồng lại xấu tính như vậy thì đương nhiên cô cũng sẽ không làm quả hồng mềm mặc người ta bóp.
Nhưng Trần Du nói như vậy lại làm chuyện nhỏ này xé ra to, rắc rối rồi!
Thế mà chị Hồng nghe Trần Du nói xong lại hừ cười: "Đừng tỏ ra cao thượng hơn người khác. Tôi đến đây vì tiền thưởng, chẳng lẽ Kiều Vãn Tình lại không? Huyện Lâm Thủy của cô ta nhiều tiền, khen thưởng có khi còn nhiều hơn chúng tôi ấy chứ? Muốn rời khỏi tổ thì loại người tự nhận mình cao thượng như mấy người đi mà rời!"
Trần Du giận run người, lúc cô nàng đang định bật lại thì Kiều Vãn Tình lại giữ lấy tay Trần Du. Kiều Vãn Tình nói: "Chị Hồng, chương trình tập huấn này là em báo danh với tư cách cá nhân, không thông qua bên huyện. Vì thế mấy cái như khen thưởng của huyện, nếu mọi người không nói thì em cũng không biết. Nếu chị không tin chị có thể đi tra danh sách những người ở huyện em tham gia."
Chị Hồng nói thầm: "Tôi còn chưa ăn no dửng mỡ tới nỗi đi tra danh sách của mấy cô!"
"......"
Đúng lúc này, người quản lý chương trình nhận được tin tức nên đến đây, bảo mấy người Kiều Vãn Tình vào phòng giải quyết việc riêng. Hơn nữa người đó còn bảo mọi người đi làm việc của mình, không tụ tập nói chuyện phiếm nữa.
Kiều Vãn Tình cảm thấy không khí hiện tại cứ như là học sinh phá lớp sau đó bị giáo viên gọi tới văn phòng ấy. Cô khá là cạn lời.
Nhưng đúng là vấn đề này không nổ ra hôm nay thì mai cũng sẽ nổ ra thôi. Trần Du là một người vô cùng mạnh mẽ và giàu năng lượng tích cực, có lòng cầu tiến. Mà chị Hồng lại là người làm việc không chú tâm. Có lẽ Trần Du cũng đã khó chịu với thái độ của chị ấy từ lâu rồi.
Ngày trước lúc phân công, chị Hồng cũng là người đầu tiên xung phong nhận nhiệm vụ trả lời tin nhắn của khách hàng. Tuy rằng mọi người nói với chị rằng việc đó vô cùng quan trọng nhưng chị Hồng vẫn không nghe.
Thời gian trước shop không có ai nhắn tin đến, chị Hồng vô cùng nhàn rỗi. Ngược lại nhóm của Kiều Vãn Tình và Trần Du thiết kế ảnh cùng viết giới thiệu mệt đến chết người.
Bây giờ xảy ra vấn đề, người nhàn rỗi nhất lại bắt đầu đi đổ tội cho người khác.
Người đứng đầu ban tổ chức của chương trình này cũng là một vị giám đốc còn trẻ tuổi. Dáng người hơi mập nhưng trông vẫn không đến nỗi. Có thể nói là cũng khá ưa nhìn, mọi người đều gọi anh là Trịnh tổng.
Trịnh tổng khách sáo mời ba người ngồi, sau khi bảo trợ lý bưng ba cốc nước vào cho ba người Kiều Vãn Tình uống xong thì anh cúi đầu suy nghĩ một chút, nói: "Một cây làm chẳng nên non. Trong chuyện này mỗi người đều có chỗ sai, chỉ khác là người sai nhiều, người sai ít mà thôi, đúng không?"
Trần Du không phục nói: "Tôi sai tôi nhận, nhưng chị Vãn Tình là người bị hại, chị ấy đã làm sai cái gì? Anh đừng có ba phải!"
"Nào nào, cô cứ bình tĩnh, chờ tôi nói hết đã," Trịnh tổng nhẫn nại. Anh nói, "Sau khi tốt nghiệp đại học xong thì tôi tự khởi nghiệp, đến giờ cũng đã được 5 năm rồi. Nói thật, thỉnh thoảng xảy ra mâu thuẫn trong nội bộ cũng là bình thường. Đôi khi các thành viên bất đồng ý kiến còn có thể lật bàn lên đánh nhau cũng là chuyện thường thấy. Nhưng sau khi hết giận mọi người lại bình tĩnh cùng ngồi xuống bàn chuyện làm ăn với nhau. Vì thế tại sao chúng ta không vì lợi ích của cả tổ mà nhường nhịn một chút?"
"Mấy cô gái này cho rằng tôi là một người phụ nữ nông thôn không có kiến thức nên mới muốn bắt nạt tôi. Bọn họ chê tôi đầu óc ngu ngốc làm chậm trễ việc của bọn họ nên mới bày trăm phương nghìn kế để xa lánh tôi!" Chị Hồng ồn ào nói.
Kiều Vãn Tình mới gặp qua người không biết xấu hổ chứ chưa gặp qua kẻ nào vô liêm sỉ đến vậy.
Trần Du tức không chịu nổi: "Chị thấy chúng tôi xa lánh chị lúc nào? Chúng tôi viết bài giới thiệu, trang trí cho shop mệt đến gần chết rồi, chị cho rằng chúng tôi còn thừa thời gian đi xa lánh chị à?"
Chị Hồng khinh thường hừ một tiếng: "Ai biết được?"
Kiều Vãn Tình cũng nói: "Chị Hồng, chị nói chuyện phải đúng sự thật. Em cùng Tiểu Du xa lánh chị lúc nào? Hoặc là trong tổ có ai xa lánh chị? Chị không cần phải nói bóng nói gió, cứ
gọi thẳng tên chỉ thẳng mặt ra xem?"
"Không phải hôm nay mấy người xa lánh tôi à?"
"Mọi người như hôm nay là xa lánh chị hả? Đầu óc chị ném ở đâu rồi đấy?" Trần Du châm chọc.
"Con bé này, nhỏ như vậy cũng đã đòi chửi người rồi à? Cô không biết phải yêu già kính trẻ hả? Tuổi của tôi có khi còn hơn cả tuổi mẹ cô đó!"
Trần Du nghe xong thì càng tức hơn, đang định nói thêm thì Trịnh tổng đè ngón tay vào môi mình, ý bảo Trần Du im lặng: "Mọi người trật tự nào. Vừa rồi mới là mâu thuẫn, bất đồng ý kiến, sao giờ lại thành cãi nhau rồi. Chúng ta nên giải quyết mâu thuẫn chứ không nên càng làm lớn chuyện!"
Trịnh tổng thể hiện uy nghiêm của mình, tất cả mọi người đều lạnh mặt không nói gì.
"Thế này đi." Trịnh tổng nhìn bộ dáng của ba người, biết rằng không thể tiếp tục nói lý nữa.
Anh nói thẳng: "Tóm lại mâu thuẫn giữa ba người là thế này, hai người cảm thấy người còn lại không làm tốt nhiệm vụ của mình, người còn lại thì cảm thấy hai người kia xui cả tổ xa lánh mình. Bây giờ tôi nói như này, cả ba người đều bình tĩnh, ngồi xuống giải quyết vấn đề. Cùng là người một tổ, phải biết đoàn kết, vì thế mỗi người nhường nhau một chút."
"Còn việc hôm nay thì giải quyết như này đi," Trịnh tổng suy nghĩ một chút rồi nói, "Chị Hồng xin lỗi Kiều Vãn Tình cùng Trần Du, Trần Du cũng xin lỗi chị Hồng, sau đó mọi người bắt tay nhau giảng hòa, được không?"
"Làm gì có chuyện tôi phải xin lỗi hai người kia," Chị Hồng nghe vậy thì khó chịu, "Tôi còn tưởng mấy anh làm lãnh đạo thì sẽ giải quyết mọi việc công bằng cơ chứ! Đây rõ ràng là thiên vị! Chắc là thấy hai người kia trẻ tuổi xinh đẹp, muốn dùng quy tắc ngầm nên mới giải quyết như vậy chứ gì!"
Trịnh tổng: "......"
Kiều Vãn Tình bị người này chọc đến điên rồi, cô giơ tay lên cho chị ta xem nhẫn của mình: "Chị Hồng, em đã có chồng, con cũng có rồi. Tiểu Du lại còn chưa tốt nghiệp đại học nữa. Ý nghĩ này của chị không chỉ xúc phạm tới chúng em, mà chúng em có thể kiện chị tội bôi nhọ nhân phẩm, danh dự của người khác."
Nói rồi, Kiều Vãn Tình kéo Trần Du tức đỏ bừng mặt bên cạnh mình đi, nói: "Nếu mà Trịnh tổng định giải quyết như vậy thì cứ coi như hôm nay chúng tôi xui các thành viên trong tổ xa lánh chị ta đi. Dù sao sau hôm nay thì tôi cùng Trần Du cũng không thể tiếp tục cùng ở một tổ với chị ta nữa. Bây giờ anh cứ tự giải quyết việc này, một là cho chị ta ra khỏi tổ, hai là chúng tôi tự rời tổ."
Nói xong, Kiều Vãn Tình cũng không ở lại xem Trịnh tổng sẽ nói gì mà kéo Trần Du ra ngoài.
Cái loại người không chịu nói lý như này cô cũng không cần phải lãng phí thời gian đấu miệng lưỡi với chị ta.
Kiều Vãn Tình cùng Trần Du trực tiếp đi ra ngoài, thái độ vô cùng kiên quyết. Sau khi đi ra thì hai người nhận được tin nhắn từ Trịnh tổng. Anh bảo hai người cứ đi về trước, buổi chiều lại đến đây. Anh sẽ đi tìm các thành viên khác trong tổ để nói chuyện, bàn lại về việc đổi tổ.
Bây giờ tổ nào cũng đều phân công xong và bắt đầu làm việc rồi, vì thế muốn đổi tổ cũng không phải là dễ.
Kiều Vãn Tình mời Trần Du vào uống cà phê ở một quán mới mở gần đó để cảm ơn cô nàng. Sau khi uống xong thì thấy đồng hồ chỉ hơn 10 giờ. Vì thế Trần Du về khách sạn nghỉ ngơi, còn Kiều Vãn Tình đến công ty của Cố Yến Khanh xem hai ba con nhà kia đang làm gì.
Cô chưa đến công ty Cố Yến Khanh bao giờ, nhưng cô có địa chỉ. Vì thế cô đưa địa chỉ cho tài xế rồi bắt xe qua đó. Cô không nói trước cho Cố Yến Khanh để tạo cho anh một bất ngờ.
Công ty của Cố Yến Khanh là một tòa nhà cao tầng. Vì lần trước cô tham dự lễ kỷ niệm nên bảo vệ đều biết mặt cô. Họ khách sáo chào hỏi cô sau đó mời cô vào.
"Xin chào bà chủ!" Cô gái ở lễ tân thấy cô thì mỉm cười nói, "Chị đến tìm Cố tổng ạ?"
"Đúng rồi, chị có lên luôn được không, hay phải báo trước?"
Cô nhớ trong tiểu thuyết viết muốn gặp mấy vị tổng tài thì phải đặt lịch hẹn trước nữa cơ!
"Không cần ạ. Cố tổng ở tầng 16. Mời chị qua bên này, em bấm thang máy giúp chị."
"Được rồi, cảm ơn em."
Kiều Vãn Tình đi theo cô gái ở lễ tân vào thang máy. Ở tòa nhà này có tất cả 6 thang máy. Kiều Vãn Tình để ý mấy thang máy khác không cần kiểm tra, ai cũng có thể lên được. Nhưng thang máy mà cô gái kia dẫn cô đi là thang máy ở trong cùng, còn phải dùng thẻ nhân viên của cô ấy quẹt mới mở ra được nữa. Chắc là đây là thang máy chuyên dụng dành riêng cho nhân viên.
"Mời chị ạ." Cô gái lễ tân ấn tầng 16 giúp Kiều Vãn Tình, nói.
Kiều Vãn Tình đi vào, lại cảm ơn lần nữa: "Cảm ơn em nhé!"
Thang máy đi thẳng lên tầng 16. Cửa thang máy vừa mở ra, Kiều Vãn Tình gặp ngay Vương Kiêu đang đứng chờ thang máy.
Vương Kiêu: "......"
Tôi muốn bỏ trốn!
Tại sao Kiều Vãn Tình lại ở chỗ này!!!
Kiều Vãn Tình cũng rất muốn chửi cái sự trùng hợp này. Tại sao lại gặp Vương Kiêu ở chỗ này. Nhưng nghĩ lại chắc đối phương cũng không ngờ là sẽ gặp mình ở đây. Vì thế cô lại cảm thấy bình thường hơn một xíu.
"Kiều tiểu thư," Vương Kiêu căng da đầu chào hỏi, "Cô tới tìm Cố tổng à?"
"Đúng rồi. Cho hỏi phòng của anh ấy ở đâu?"
"Cô đi thẳng sau đó rẽ phải là tới phòng của Cố tổng."
"Cảm ơn anh."
Cuộc gặp gỡ không vui này cứ vậy mà kết thúc. Thang máy của Vương Kiêu đã tới nơi. Kiều Vãn Tình thấy anh ta thở phào nhẹ nhõm một cái. Vương Kiêu nói: "Kiều tiểu thư, tôi đi làm việc trước!"
Kiều Vãn Tình gật gật đầu, sau đó đi theo hướng Vương Kiêu chỉ.
Không biết có phải do tầng này chỉ có mỗi văn phòng của Cố Yến Khanh không mà cô không đụng phải ai. Tới cửa, cô gõ gõ cửa phòng khép hờ, nghe được giọng non nớt từ bên trong truyền ra: "Mời vào."
Nghe âm thanh này, Kiều Vãn Tình suýt cười ra tiếng, vừa nghe là biết Khẩu Khẩu nói rồi!
Cô đẩy cửa vào, vừa liếc mắt một cái là thấy Khẩu Khẩu đang ngồi ghế tựa như ông chủ, trong tay thì cầm một cái ly gì đó. Cậu nhóc dùng thìa xúc đồ trong ly đó lên ăn, khó khăn ăn một miếng.
Còn Cố Yến Khanh thì ngồi ở một ghế khác làm việc.
"Ma ma!" Thấy cô đi vào, Khẩu Khẩu vui vẻ nói.
Cố Yến Khanh ngẩng đầu lên, thấy Kiều Vãn Tình tới thì hơi bất ngờ, sau đó cười hỏi: "Sao em đến đây?"
"Em tới kiểm tra đột xuất đó!"
Kiều Vãn Tình cười rồi đi qua. Đến lúc cô thấy rõ đồ trên tay Khẩu Khẩu thì nhíu nhíu mày: "Không phải em bảo anh là đừng cho Khẩu Khẩu ăn kem sao? Sao anh lại mua cho thằng bé ăn? Chờ lát nữa mà nó tiêu chảy thì sao?"
Lần trước cho Khẩu Khẩu ăn kem ốc quế, có lẽ do kem lạnh quá nên Khẩu Khẩu đã bị tiêu chảy. Vì thế từ đó Kiều Vãn Tình không cho Khẩu Khẩu ăn kem nữa, ai ngờ đôi ba con này lại trộm ăn sau lưng cô.
Vốn dĩ cô chỉ thuận miệng bảo mình tới kiểm tra đột xuất mà thôi, ai ngờ lại bắt được hai người này làm chuyện xấu thật.
Bị bắt tận nơi, Cố tổng hơi chột dạ. Thật ra kem này cũng không phải là anh mua, là người ở công ty anh nhờ trông Khẩu Khẩu mua cho thằng bé. Lúc nãy anh mang Khẩu Khẩu đến công ty có rất nhiều người tới đây vây xem nó, cho nó đồ ăn vặt.
Bao gồm cả cái kem này nữa.
Nhưng vấn đề là tuy rằng anh không mua, nhưng anh cũng không ngăn cản Khẩu Khẩu ăn!
"Không phải là em đang đi học sao, sao lại có thời gian đến đây chơi?" Cố Yến Khanh thông minh đánh trống lảng.
Kiều Vãn Tình đi qua chỗ Khẩu Khẩu lấy cái ly trên tay cậu sau đó để lên mặt bàn. Tiếp đó cô lấy khăn giấy lau chỗ kem chảy trên quần áo, tay và mặt của cậu nhóc. May là hôm nay thằng nhóc thúi này không dùng tay bốc kem, nếu không chắc cả người nó đều dính kem hết.
"Đến đây để xem hai người các anh có làm chuyện xấu hay không," Kiều Vãn Tình lại nhìn qua hộp kem trên bàn, "Cố tổng, đừng đánh trống lảng."
"Là do......" Cố tổng suy nghĩ một chút, cuối cùng quyết định bán đứng cấp dưới của mình, "Mấy nhân viên của anh mua, Khẩu Khẩu lại muốn ăn, anh cũng không có cách nào!"
Như bảo vệ ba mình, Khẩu Khẩu nhìn ly kem mà mẹ mình cầm đi, không vui với tay ra phía đó. Tiếc là tay cậu ngắn quá, không với được. Vì thế Khẩu Khẩu làm nũng: "Ăn ~ Khẩu Khẩu vẫn muốn!"
"......" Haiz, đôi ba con này. Kiều Vãn Tình bất đắc dĩ bế Khẩu Khẩu lên, "Khẩu Khẩu ngoan nào, ăn cái này sẽ bị đau bụng đó. Vì thế mình không ăn nữa nhé!"
"Không, không đau!" Khẩu Khẩu cãi.
"Đợi lát nữa mẹ lấy kẹo cho con ăn. Khẩu Khẩu nghe lời nào. Bây giờ mẹ hỏi, Khẩu Khẩu có phải là bạn nhỏ ngoan không?"
Ăn kem và làm bạn nhỏ ngoan, cái này chọn hơi khó. Khẩu Khẩu suy nghĩ một lúc lâu, sau đó mới tiếc nuối nhìn ly kem kia, gật đầu: "Khẩu Khẩu! Là, là bạn nhỏ ngoan!"
Kiều Vãn Tình hôn cậu, nhìn đống đồ ăn vặt bên cạnh cậu rồi lấy một túi bánh quy từ trong đó ra. Cô xé túi, lấy một miếng cho Khẩu Khẩu ăn. Loại bánh này Khẩu Khẩu không thể tự cắn được, cô phải dùng tay bẻ cho cậu.
Không biết có phải là do mắc bệnh chung của các bạn nhỏ hay không mà còn nhỏ như vậy, Khẩu Khẩu đã rất thích ăn đồ ăn vặt rồi. Cậu nhóc mà ăn đồ ăn vặt bữa nào là bữa đó sẽ bỏ cơm. Vì thế Kiều Vãn Tình kiểm soát vô cùng chặt chẽ việc cậu ăn đồ ăn vặt.
Khẩu Khẩu cầm lấy bánh quy đã được bẻ, vui vẻ gặm bánh của mình. Cố Yến Khanh vỗ vỗ vào cái ghế bên cạnh mình: "Bà chủ của anh ra đây ngồi đi!"
Kiều Vãn Tình đi qua bên đó. Vừa rồi Khẩu Khẩu ngồi ở ghế này. Cô trêu Cố Yến Khanh: "Đúng là ghế của ông chủ có khác, êm như cưỡi rồng vậy."
Cố Yến Khanh xoay ghế bên cạnh mình qua, để Kiều Vãn Tình đối mặt mình: "Thế bà chủ có muốn trải nghiệm cảm giác cưỡi rồng không?"
"......" Kiều Vãn Tình phải mất một giây mới hiểu Cố Yến Khanh định nói gì, cô đỏ mặt nói, "Biến đi!"
"Không biến đó!" Cố Yến Khanh vừa nói vừa cúi người lại gần hôn cô.
Kiều Vãn Tình chống tay đẩy trán anh ra: "Cửa không đóng......"
"Em không cần sợ, sẽ không có ai tới đâu. Anh chỉ hôn hôn một chút thôi mà......"
Trước mặt Khẩu Khẩu, hai người cũng không tiện làm mấy việc thân mật. Bây giờ Khẩu Khẩu bắt chước người lớn rất giỏi, thấy mấy việc người khác làm cậu có thể bắt chước giống y chang luôn, hơn nữa cậu còn nhớ rất lâu.
Hai người tình chàng ý thiếp một hồi thì mới phát hiện Khẩu Khẩu lúc nãy còn đang ngồi ngoan ăn bánh quy bên kia lại không thấy đâu. Lúc hai người phát hiện ra thì sợ dựng đứng cả người lên.
"Khẩu Khẩu?" Kiều Vãn Tình gọi cậu nhóc.
Khẩu Khẩu không trả lời cô. Kiều Vãn Tình đứng dậy tìm Khẩu Khẩu. Lúc này ánh mắt cô lướt qua dưới bàn làm việc, thấy dưới đó có người thì vội cúi đầu xuống xem.
Chỉ thấy không biết từ bao giờ Khẩu Khẩu đã chui xuống dưới đó, cầm ly kem bị mẹ tịch thu lén lút ngồi dưới bàn làm việc trộm ăn.