Editor: Minh An
Beta: Cún
Kiều Vãn Tình cùng Cố Yến Khanh thấy vậy thì vừa tức giận vừa buồn cười. Thằng nhóc thúi này lại thừa dịp ba mẹ không để ý đến nó lại đi ăn vụng.
Khẩu Khẩu đang ăn vụng bị bắt được thì làm mặt ngốc nhìn mẹ mình cười cười, ngoan ngoãn đưa ly kem cho mẹ: "Ma ma, đây!"
Kiều Vãn Tình lấy ly kem từ trong tay cậu, Cố Yến Khanh thì bế Khẩu Khẩu từ dưới gầm bàn ra. Anh bế cậu nhóc lên, vỗ vỗ bụi trên người cậu, không nhịn được hôn hôn mặt cậu: "Bảo bối thích ăn kem vậy hả?"
Khẩu Khẩu liếc trộm nhìn mẹ mình, thấy mẹ đang nhìn mình thì cúi đầu nhìn nhìn ngón tay của mình, làm bộ tủi thân.
Kiều Vãn Tình: "......"
Có ai có thể nói cho cô biết tại sao thằng nhóc này làm bộ như bị cô ngược đãi không?
Cố Yến Khanh nói: "Em cứ cho thằng bé ăn đi, dù sao ăn cũng không làm sao đâu."
Vì bảo Khẩu Khẩu không được dùng tay bốc kem vì như thế rất bẩn nên Khẩu Khẩu vô cùng nghe lời lấy thìa xúc ăn. Cậu còn chưa biết dùng thìa, hơn nữa cái thìa kia cũng chỉ là một miếng gỗ phẳng mà thôi, vì thế Khẩu Khẩu cũng không múc được bao nhiêu kem.
Hơn nữa kem cũng tan rất nhanh, cậu nhóc chỉ có thể li/ếm liế/m nước kem trên cái que gỗ kia thôi.
Kiều Vãn Tình: "Bây giờ mà anh chiều theo ý Khẩu Khẩu thì thằng bé sẽ thấy chiêu này có tác dụng, lần sau sẽ dùng tiếp đấy!"
"Mùa thu sắp tới rồi, em còn sợ gì nữa?"
Ý Cố Yến Khanh là trời sắp lạnh, sẽ không thể tiếp tục ăn kem được mấy lần nữa, vì thế Kiều Vãn Tình không cần lo lắng.
Thật ra Kiều Vãn Tình cũng không muốn cấm cản Khẩu Khẩu ăn kem. Nhìn bộ dáng tủi thân của cậu đến cả mặt trăng cô cũng muốn hái xuống cho cậu. Nhưng cô cảm thấy mấy bạn nhỏ này muốn cái gì cũng cho không phải là một làm đúng đắn.
Đang lúc Kiều Vãn Tình băn khoăn thì Cố Yến Khanh duỗi tay búng nhẹ trán cô: "Bây giờ Khẩu Khẩu còn nhỏ, không cần phải dạy thằng bé nghiêm khắc quá. Thật ra so với mấy đứa trẻ cùng tuổi thì Khẩu Khẩu cũng đã rất ngoan rồi. Chờ Khẩu Khẩu lớn hơn tí nữa, có cái gì em muốn dạy, chỉ cần nói một câu là nó nhớ rồi!"
Kiều Vãn Tình nghe vậy thì bật cười, nói: "Muốn ăn kem thì cứ ăn đi, lại còn nhiều lý do vậy cơ à? Đây nè Khẩu Khẩu."
Mấy người ở trong phòng một lúc cũng tới thời gian ăn trưa.
Vì không muốn thu hút ánh mắt của những người trong công ty, nên cả nhà không tới nhà ăn của công ty mà trực tiếp đi thang máy phụ xuống tầng 1 lái xe ra bên ngoài ăn.
Lúc ba người mới ra khỏi cửa thì WeChat của Kiều Vãn Tình kêu lên liên tục. Là tin nhắn từ Trịnh tổng cùng Trần Du giải quyết. Trịnh tổng nói đã có biện pháp giải quyết, đó là sẽ cho chị Hồng đổi tổ.
Trùng hợp là chị Hồng cũng muốn sang tổ đó. Tổ đó đều là mấy người ăn không ngồi rồi giống chị, về cơ bản là không có chút triển vọng nào.
Trịnh tổng cũng phải đi hỏi thăm vài vòng cũng mới biết được tình hình thực tế của các tổ để sắp xếp lại chỗ chị Hồng.
Phương án giải quyết này của anh làm Kiều Vãn Tình cùng Trần Du vô cùng vừa lòng. Rõ ràng là phương án này có lợi cho hai người các cô hơn. Có lẽ do anh ta cũng không nghĩ tới chị Hồng lại là người ngang ngược, vô lý, kéo chân sau người khác đến vậy.
Vì thế Trịnh tổng bảo buổi chiều hai người đến học. Anh cũng bày tỏ sự xin lỗi chân thành tới hai người, bởi lẽ hiện tại đang là giai đoạn nước rút, đi thiếu một buổi học cũng vô cùng thiệt thòi.
Trong lúc chờ đồ ăn lên, Cố Yến Khanh nghe Kiều Vãn Tình nói chuyện với mấy người Trịnh tổng cùng Trần Du. Đến tận lúc đồ ăn làm xong được bưng lên Kiều Vãn Tình mới nói xong. Anh tổng kết lại lời cô nói, hỏi: "Em xảy ra mâu thuẫn cùng người ta à?"
Kiều Vãn Tình gật gật đầu, kể lại tóm tắt việc hôm nay cho anh nghe.
"Loại người này chỗ nào cũng sẽ có, vô cùng phiền phức," Sau khi nghe cô kể xong, Cố Yến Khanh nói, "Nhưng mà tên Trịnh tổng kia có ý với em thật à?"
"......" Cố tổng à, anh nghe nhầm trọng điểm rồi. Kiều Vãn Tình bất đắc dĩ nói, "Cố tổng à, anh ăn cả cái giấm gì vậy, càng ngày càng nhỏ nhen rồi đó!"
Đương nhiên là Cố Yến Khanh cũng không phải người vô lý như vậy. Nhưng vừa rồi, tên Trịnh tổng gì đó kia toàn gửi voice chat cho Kiều Vãn Tình, giọng nói anh ta phát ra ngập tràn ý cười, còn bảo muốn tự mình dạy kèm cho Kiều Vãn Tình cùng Trần Du nữa chứ. Anh nghe vậy đã đủ khó chịu rồi. Hơn nữa, khi Kiều Vãn Tình kể lại câu chuyện, cô có nói qua, chị Hồng cũng bảo là Trịnh tổng để mắt tới Kiều Vãn Tình. Người ta hay nói, người ngoài cuộc tỉnh táo còn người trong cuộc u mê, nói không chừng tên Trịnh tổng gì đó kia ngấp nghé vợ anh thật!
Kiều Vãn Tình biết tính chiếm hữu của Cố Yến Khanh khá mạnh, trong tiểu thuyết tác giả cũng có viết như vậy. Nhưng trong sách thì anh không kết hôn, tính chiếm hữu của anh chỉ được thể hiện qua những việc xung quanh thôi, ví dụ như đồ của anh anh không cho người khác động vào, phòng riêng của mình cũng không cho ai bước vào trong đó.
Thậm chí ở phương diện người thân, anh cũng có tính chiếm hữu vô cùng mạnh. Ban đầu, khi thấy nam chủ cùng nữ chủ trong sách ở bên nhau, anh còn diễn vai "bố chồng ác độc" nữa đấy!
Nhưng có lẽ giờ còn trẻ nên cái tính chiếm hữu này của Cố Yến Khanh mới chỉ dùng lên người cô thôi, những thứ khác thì vẫn còn bình thường.
Nghĩ đến đó, cô gắp một cái đầu cá, để vào trong bát Cố Yến Khanh, nói: "Em cũng không phải là người mà gặp người người thích gặp hoa hoa nở. Nên Cố tổng à, anh yên tâm đi, đừng lo lắng. Nào, anh ăn chút đầu cá cho bổ não."
Cố Yến Khanh: "......"
Ăn cơm xong thì cũng đã 1 giờ chiều. Kiều Vãn Tình không về công ty cùng Cố Yến Khanh mà về thẳng chỗ học. Cố Yến Khanh bảo Trần Phong chở cô đi. Trước khi đi, anh còn dặn Trần Phong lái xe chậm chậm một chút để Kiều Vãn Tình có thêm thời gian ngủ trên xe, chiều đến học đỡ mệt.
Vì hai giờ Cố Yến Khanh mới phải làm việc nên anh mang Khẩu Khẩu về văn phòng mình nghỉ trưa.
Trong văn phòng của anh có một phòng nghỉ nhỏ. Vì lúc anh mới thành lập công ty, anh phải thường xuyên làm tăng ca và phải ngủ lại ở công ty. Vì thế anh có một phòng nghỉ riêng trong văn phòng của mình để có thể tiện nghỉ ngơi.
Cố Yến Khanh đặt Khẩu Khẩu lên giường. Khẩu Khẩu có một thói xấu như này: Hôm trước mà cậu nhóc càng ngủ muộn thì hôm sau cậu nhóc sẽ càng có nhiều năng lượng. Vì thế giữa trưa cậu nhóc sẽ mải nghịch, không chịu ngủ, lúc ru ngủ cậu còn giả vờ ngủ, cứ được một lát là lại giãy giụa đòi chơi tiếp.
Vì thế để buổi tối, Khẩu Khẩu sẽ bị thiếu ngủ, trong lúc ăn cơm sẽ bắt đầu ngủ gà ngủ gật.
Cố Yến Khanh ru Khẩu Khẩu tới tận 1 rưỡi nhưng cậu nhóc vẫn chưa có chút dấu hiệu buồn ngủ nào. Cố tổng vô cùng mệt mỏi đành đi ngủ phần mình, thả Khẩu Khẩu ra mặc kệ cậu chơi phần cậu. Dù sao thì phòng nghỉ này của anh cũng không lớn, ngoài một chiếc giường thì gần như cũng chẳng còn đồ gì khác nữa. Vì thế anh không phải lo Khẩu Khẩu nghịch cái gì nguy hiểm.
Sự thật chứng minh là anh đã đánh giá con mình quá cao rồi.
Lúc Cố Yến Khanh nằm trên giường, đang mơ mơ màng màng sắp ngủ thì Khẩu Khẩu đang chơi đồ chơi gần đó bò lên bém giường, sau đó duỗi tay chọc chọc vào ba ba đang nhắm mắt mơ màng.
Cố Yến Khanh chưa kịp ngủ đã bị Khẩu Khẩu đánh thức, ánh mắt anh mông lung, quơ tay ôm Khẩu Khẩu vào trong lòng, sau đó vỗ vỗ hai cái vào lưng cậu: "Bảo bối ngoan, đi ngủ nào."
Khẩu Khẩu nằm im trong ngực anh vài giây, sau đó lại lồm cồm bò dậy, cưỡi lên eo anh, trong miệng vui vẻ kêu "Đi đi đi". Cậu nhóc coi ba ba như ngựa của mình mà cưỡi.
Cố Yến Khanh: "......"
Sao anh lại sinh ra thằng nhóc ác như này cơ chứ?
Nhưng năng lực ngủ của Cố tổng cũng không phải hạng xoàng. Bị Khẩu Khẩu nghịch như vậy nhưng anh vẫn tiếp tục ngủ được.
Khẩu Khẩu cưỡi cưỡi lên người Cố
Yến Khanh một lát, phát hiện ba ba không để ý tới mình thì không muốn chơi nữa. Cậu bĩu môi, bò từ người ba mình xuống, sau đó nghịch chân nhỏ của mình một hồi, cắn cắn ngón tay nhìn trần nhà cười ngây ngốc.
Cố Yến Khanh không bị Khẩu Khẩu phá nên lại bắt đầu ngủ.
Nhưng chưa nổi mười phút, tiểu ác ma Khẩu Khẩu lại chạy đến vỗ vỗ đầu anh, sau đó lại hôn hôn mặt anh, nước miếng của cậu dính đầy mặt Cố tổng.
"Bảo bối à, cho ba ba ngủ một lát đi." Cố Yến Khanh sờ sờ mặt mình thấy đầy nước miếng của Khẩu Khẩu thì bất đắc dĩ với lên đầu giường lấy hộp giấy lau.
"Ba ba, ba ba."
Cố Yến Khanh nghĩ Khẩu Khẩu đang gọi mình nên xoa nhẹ đầu cậu: "Ba ba ngủ đây."
"Ba ba, Khẩu Khẩu, ị phân."
Cố Yến Khanh: "......"
Không khí im lặng vài giây. Cố Yến Khanh bất đắc dĩ ngồi dậy, rửa mông và thay quần cho Khẩu Khẩu.
Làm xong mọi việc thì cũng đã hơn 2 giờ. Lúc này Khẩu Khẩu mới mệt mỏi rã rời đòi đi ngủ. Vừa mới bế được có 2 phút Khẩu Khẩu đã ngủ vô cùng ngon lành rồi.
Cố Yến Khanh: "......"
Anh đặt Khẩu Khẩu lên giường, bất đắc dĩ nhéo nhéo mũi cậu: "Con nhất định là quỷ sứ trời cao phái xuống để bắt nạt ba."
Anh khó chịu thằng nhóc này từ tối qua đến giờ rồi đấy, chẳng để cho anh yên một lúc nào.
Sau khi trở lại trung tâm huấn luyện, Kiều Vãn Tình đi vào trong phòng thì thấy chị Hồng đang thu dọn đồ đạc rời khỏi tổ. Trước khi đi, chị ta còn hung dữ trừng mắt nhìn cô một cái, nói: "Cô cứ chờ đấy!"
"......" Kiều Vãn Tình bất lực.
Loại người như này, cô cũng lười dây dưa.
Sau khi đổi thành viên, công việc trong tổ trở nên hài hòa hơn rất nhiều. Tất cả các thành viên đều làm việc vô cùng chăm chỉ. Rất nhanh, đã có đơn hàng tìm đến shop của tổ Kiều Vãn Tình. Tuy rằng mỗi ngày chỉ có vài đơn, chỉ vừa đủ chi trả cho chi phí vận chuyển, nhưng lượng khách truy cập vào shop tăng lên rõ rệt. Nhìn chung thì thành tích cũng khá tốt.
Rất nhanh đã đến ngày quốc khánh. Ngày quốc khánh ở đây cũng trùng với ngày quốc khánh ở thế giới trước đó của Kiều Vãn Tình. Cố phu nhân thì tạm biệt cả nhà Kiều Vãn Tình đi nghỉ dưỡng ở nước ngoài cùng Cố Kính Chi. Cố Yến Khanh cũng hỏi Kiều Vãn Tình có muốn đi ra nước ngoài chơi không. Nhưng vì trước đó Kiều Vãn Tình đã bảo bà nội Kiều là quốc khánh sẽ về thăm nhà nên cô đành hẹn anh để dành dịp khác.
Đã lâu không về thôn Đông Dương, thôn Đông Dương trông vẫn vậy. Chỉ là giờ đã vào thu, trái cây trong núi và ngoài ruộng đều đã chín, mọi người tấp nập thu hoạch rau củ, trái cây.
Chắc là Hoàng Đại Tiên biết nhà Kiều Vãn Tình về nên từ sớm đã ra ngoài đường đứng chờ ba người bọn họ. Kiều Vãn Tình đoán trong khoảng thời gian cô đi, Hoàng Đại Tiên phải béo lên vài cân. Nhưng bất ngờ là, không những nó không béo lên vài cân lại còn bị gầy đi một chút nữa chứ!
"A Hoàng bị bệnh ạ?" Thấy Hoàng Đại Tiên gầy đi, Kiều Vãn Tình lo lắng hỏi bà nội Kiều.
Bà nội Kiều ôm Khẩu Khẩu, quấn quýt chơi với cậu. Thấy Kiều Vãn Tình hỏi vậy liền nói: "Chắc là...... không phải đâu nhỉ? Dì Lý của cháu nuôi một con mèo cái trong nhà đó, có nhớ không? Bây giờ con mèo đó lớn rồi, vừa đen vừa trắng trông rất đẹp. Dì Lý sang nhà ta, thường xuyên dẫn nó sang, không biết thế nào Hoàng Đại Tiên để mắt đến con mèo đó. Dì Lý của cháu kể, đợt này ngày nào Hoàng Đại Tiên cũng qua nhà dì ấy quấn lấy con mèo, xong mèo không để ý tới nó. Vì thế nó mới gầy đó!"
Kiều Vãn Tình: "......"
Đây là tình yêu vượt chủng tộc hả? Nhớ ngày trước, cô còn sợ Hoàng Đại Tiên mang một con chồn cái về sinh cả đàn chồn con trong nhà mình. Hiện tại xem ra cô không cần phải lo lắng về vấn đề này rồi.
Trước kia cô nhìn mấy tin tức về con lai của chó cùng sói, con lai của mèo và chó, cô còn nghĩ đó chỉ là mấy tin tức lá cải mua vui. Không ngờ bây giờ cô có thể tận mắt chứng kiến điều đó.
Chẳng lẽ là bây giờ không còn nhiều chồn cái nên Hoàng Đại Tiên không tìm được bạn đời như ý, phải tìm loài khác để yêu đương?
Kiều Vãn Tình qua nhìn mèo nhà dì Lý. Chú mèo có cái lưng màu đen, bụng lại có lông màu trắng. Nhìn qua thì vô cùng đẹp và đáng yêu. Nếu không phải sợ mèo cắn Khẩu Khẩu, có lẽ cô cũng muốn mua một chú mèo giống như vậy.
Nói đi cũng phải nói lại, Hoàng Đại Tiên nhà cô cũng có mắt nhìn thật.
Cố Yến Khanh nói: "Vì vậy là Hoàng Đại Tiên mắc bệnh tương tư?"
"Có khi là chú mèo kia chê nó béo quá nên nó mới giảm béo đó!" Kiều Vãn Tình nói.
Hoàng Đại Tiên giống như một "trạch nam" chính hiệu, cả ngày chỉ ru rú ru rú trong nhà. Yêu đương làm nó thay đổi, bây giờ nhìn trông đẹp hẳn ra.
Lần này ba người trở về mang theo rất nhiều đồ ăn ngon cho Hoàng Đại Tiên. Ngày trước, Kiều Vãn Tình còn nghĩ rằng chồn chỉ biết ăn gà. Nhưng sự thật chứng minh Hoàng Đại Tiên chính là động vật ăn tạp. Chỉ cần là thịt thì nó đều ăn hết, rau thì chỉ ăn mỗi rau cho Kiều Vãn Tình trồng, còn những rau khác thì nó cũng không chịu ăn.
Kiều Vãn Tình lấy một ít thịt thỏ đóng hộp cho Hoàng Đại Tiên ăn. Bình thường mà thấy thịt ngon như này, khẳng định Hoàng Đại Tiên sẽ nhào vào, hai mắt sáng lên ăn ngấu nghiến. Thế mà hôm nay thấy thịt thỏ nó lại gặm sau đó chạy đi.
Sớm muộn gì nó cũng chết vì tình! Kiều Vãn Tình cảm thán. Chẳng hiểu sao, cô cảm thấy như mình vừa bị ăn cơm chó của Hoàng Đại Tiên nhà mình.
"Không phải Hoàng Đại Tiên có thể phù hộ cho ước mơ của người khác trở thành hiện thực hay sao, sao nó không tự phù hộ cho mình theo đuổi được mèo nhà dì Lý nhỉ?" Đột nhiên Kiều Vãn Tình nghĩ tới vấn đề này, nói.
Cố Yến Khanh vẫn luôn không tin mấy điều mê tín, anh thuận miệng nói: "Nói không chừng là nó muốn dùng tình cảm chân thành để tán đổ đối phương."
"......" Cái quái gì thế?
Tất cả mọi người đều cho rằng Hoàng Đại Tiên đang yêu đơn phương, vẫn đang ở giai đoạn theo đuổi chú mèo kia. Ai ngờ chỉ không đầy 15 phút sau, Hoàng Đại Tiên nghênh ngang mang chú mèo nhà dì Lý về. Hơn nữa nó còn lấy chỗ thức ăn mà Kiều Vãn Tình cho mình đẩy cho chú mèo kia ăn.
"......" Cả nhà nhìn cảnh đó mà ngây ngốc.
"Meo, meo!"
Bình thường Khẩu Khẩu cũng rất ít khi thấy mèo. Vì thế, khi thấy mèo nhà dì Lý sang, cậu nhóc vô cùng sung sướng, muốn nhào xuống xem. Kiều Vãn Tình sợ cậu bị cắn nên đành giữ cậu lại đứng từ xa xem, bảo cậu không được trêu mèo.
Hoàng Đại Tiên ngồi xổm dưới mặt đất ngẩng đầu nhìn Khẩu Khẩu vô cùng kiêu ngạo.
Cố Yến Khanh nhìn mấy người bọn họ, cười khẽ: "Có khi nhà mình chuẩn bị phải xây thêm ổ mèo rồi!"