Vệ Kiêu nhìn thấy đôi mắt sưng húp của Hạ Mễ Chúc, muốn nói gì lại bị nụ cười ái ngại xấu hổ của cậu chặn.
Thôi đi, nhìn hiện tại thì có vẻ mâu thuẫn đã được giải quyết rồi.
Chồng chồng đầu giường cãi nhau cuối giường hòa, hắn lại cho rằng Hạ Mễ Chúc không phải người sẽ giận dỗi vô cớ trừ tâm tính có phần yếu đuối mà thôi.
Cộng với năng lực của Lộ Nguyên Hầu, hắn nghĩ không có chuyện gì mà không thể giải quyết được.
Chỉ là nhìn thấy cuộc sống của bạn thân mình như vậy, dù Vệ Kiêu trước đó có hâm mộ, hiện tại lại không nghĩ vậy nữa.
Hôn nhân gì đó quá phức tạp, hắn còn chưa muốn đâu.
Vẫn là tìm gấu nhỏ chơi chơi chút là được rồi.
Một trận phong ba không lớn không nhỏ, bởi vì tâm tình Hạ Mễ Chúc không tốt nên buổi tối Lộ Nguyên Hầu đến căn-tin quân khu lấy đồ ăn, một nhà ba người giải quyết nhanh gọn, tắm rửa sạch sẽ rồi lên giường đi ngủ luôn.
Hạ Mễ Chúc khóc lóc cả một buổi, vốn dĩ nên là mắt mở không lên vì sưng húp và mệt mỏi, hiện tại chôn mình trong đóng chăn, hít vào mùi hương đặc trưng của ngài ấy, thế mà tâm tình lại có phần thấp thỏm không yên.
Cậu sợ người kia vẫn còn giận...
Tiếng nước chảy róc rách trong nhà tắm khép hờ vọng vào lòng Hạ Mễ Chúc, khiến cậu càng thêm tâm phiền ý loạn.
Chỉ là đôi mắt đau đớn phản đối cậu lại nhiều hơn gắng gượng, ở trong mùi vị quen thuộc khiến tâm tình cậu được trấn an, mơ mơ màng màng lại ngủ mất.
Thời điểm Lộ Nguyên Hầu đi ra, nhìn thấy tiểu Beta chỉ lộ mỗi một mái tóc mềm mượt đen bóng bên ngoài chăn, còn lại đều vùi cả vào trong chăn, nho nhỏ một cục có vẻ yếu ớt bất lực đáng thương mà đáy lòng mềm nhũn.
Đến hiện tại mà nói, Lộ Nguyên Hầu cũng không biết mình có yêu tiểu Beta không.
Nhưng ít ra hắn biết, hắn sẽ cưng chiều, bao dung, đau lòng em ấy, sẽ lo lắng khi không biết em ấy có thật sự tốt, sẽ lo nghĩ nhiều hơn tâm tình của em ấy.
Miễn là hắn không vứt bỏ, hắn sẽ tiếp tục cưng chiều, không nhận rõ được thì có làm sao.
Lộ Nguyên Hầu hắn là người thuộc phái hành động, so với nói nhiều, hắn thích làm hơn.
Cùng lắm sau này hắn dùng phương pháp mạnh bạo chút, để cho tiểu Beta nhận rõ được hiện thực có bao nhiêu tốt đẹp hơn là nói nhiều với cậu.
Đôi lúc hắn cảm thấy cậu rất dễ dỗ, lúc lại thấy cậu rất cứng đầu, còn thích nghĩ những cái tiêu cực.
Tóm lại là tất cả kiên nhẫn của hắn đều được tiêu sài hết trên thân tiểu Beta ngốc nghếch này rồi.1
Nói thì sợ rằng không dỗ dành được tiểu Beta, vậy hắn nên làm thôi.
...
Hạ Mễ Chúc trong mơ hồ hồ ngủ, cảm giác được bản thân bị vớt đến trong một vòng tay ấm nóng khiến cậu đặc biệt an tâm, yêu thích.
Cậu vô thức rút vào lòng đối phương, hai tay ôm cổ người đó dụi dụi, mười phần ỷ lại.
Ai đó đối với hành động đáng yêu không khác gì tiểu Mễ Thụy dính người cười khẽ một cái.
Tiếng cười sát bên vành tai non mềm của Hạ Mễ Chúc, âm thanh trầm khàn quyến rũ, nhiệt độ nóng hổi...!Tất cả đều khiến nó ửng hồng lên trong vô thức.
Hạ Mễ Chúc có chút mơ hồ nghĩ mình đang mơ, mơ một giấc mộng thật đẹp.
Ở trong mộng cậu nghe thấy âm thanh mê người của tiên sinh nhà mình thủ thỉ gì đó cậu nghe không rõ.
Thế nhưng từng cái hôn lên mắt, lên mũi...!Lên trên cánh môi một cách ôn nhu cưng chiều nhất lại khiến cho cậu nhận ra được yêu thương vô bờ bến của ngài ấy.
"Tiên sinh..."
Cậu vô thức gọi, hai tay ôm lấy đầu ngài ấy, dâng lên càng nhiều hơn thơm ngọt đến bên miệng nam nhân.
Hạ Mễ Chúc còn thấy không đủ mà quắc chặt hai chân ôm lấy vòng eo tinh tráng của nam nhân, giống như muốn đem mình dung hòa thành một cùng ngài ấy, không thể tách rời.
Người kia đối với hành động của cậu chỉ cười cưng chiều, bàn tay