Lộ Nguyên Hầu nghe rồi, cảm nhận thân hình run rẩy cùng tấm lưng bị nước mắt của tiểu Beta thấm ướt, đau lòng lại bất lực gì đâu.
Thời điểm hắn muốn gở tay cậu ra để xoay người, tiểu Beta còn như con thỏ nhỏ bị kinh hách nhất định không chịu buông, khiến hắn vừa tức giận đau lòng lại vừa buồn cười.
Hạ Mễ Chúc đang kinh hoàng bị tiếng cười trầm thấp của hắn dọa cho cứng người.
Lộ Nguyên Hầu tranh thủ lúc này mà xoay người lại.
Khó khăn lắm mới xoay được đã lại bị tiểu Beta ôm chặt cứng nữa.
"Biết sợ?"
"Sợ...!Sợ..."
Tiểu Beta ở trong ngực hắn đáp lại, đầu còn không ngừng gật gật, muốn bao nhiêu đáng thương thì có bấy nhiêu đáng thương.
"Có phải lần sau là ôm con bỏ chạy luôn không?"1
"Không!"
Hạ Mễ Chúc theo bản năng hét lên, vòng tay càng thêm siết chặt eo hông người đàn ông.
Có lẽ trước đây cậu sẽ không ngần ngại làm vậy, nhưng giờ...
"Em thích ngài, tiên sinh!"
Lộ Nguyên Hầu bỗng nhiên bị cậu hét lên thổ lộ thì sững sờ, còn chưa kịp phản ứng đã lại nghe cậu nghẹn ngào nói: "Có phải em thật tham lam hèn mọn hay không...!Ngài cho em cái gì cũng đều là em trèo cao, em không nên nghĩ không thông...!Từ giờ em sẽ không thế nữa! Vậy nên...!Vậy nên ngài đừng bỏ em..."1
Cậu hèn mọn cậu nhận, sau này cậu sẽ biết thân biết phận, không lại suy nghĩ miên man mà chọc giận ngài ấy nữa.
Cậu sẽ sửa...!Ngài ấy không thích người yếu đuối, cậu sẽ mạnh mẽ.
Chỉ cần đừng bỏ cậu...
Lộ Nguyên Hầu bị những lời bộc bạch cùng thân hình run rẩy đến lợi hại của tiểu Beta làm cho trầm mặt thật lâu.
"Vậy nên là em đang giận dỗi tôi nên mới đem cả con đều ném đi?"
"Không..."
Hạ Mễ Chúc bị người nắm cằm nâng lên, đối với lời chất vấn của hắn sợ hãi lắc đầu.
Cậu muốn nói không phải nhưng cổ họng cứ nghẹn ứ, bất lực lại tuyệt vọng đáng thương nhìn hắn.
Lộ Nguyên Hầu bị đôi mắt ngập nước hồng hồng tựa như con thỏ nhỏ của tiểu Beta chọc cho mềm lòng, thế nhưng hắn không định buông tha cho truy vấn: "Là vì tôi giấu giếm không cho em biết tôi còn có người thân?"
Hạ Mễ Chúc dù lúc đầu có nghĩ thế nào thì hiện tại cũng không dám gật đầu.
Nhưng bối rối trong mắt cậu làm sao qua mắt được Lộ tiên sinh bởi vì cậu thổ lộ mà hiểu rõ vấn đề mình mãi không hiểu.
Mà sau khi nghe kỹ, nghĩ thông, hắn lập tức nhận ra vấn đề nằm ở đâu.
"Em nghĩ rằng tôi không coi trọng em, là không thích em, không xem em là bạn đời mới không nói trước cho em biết, nên em mới khổ sở?"
"Không khổ sở! Em...!Em sẽ không như vậy nữa đâu mà...!Hức hức..."
Hạ Mễ Chúc bất lực lại tuyệt vọng, cả người nhũn ra trượt xuống đất.
Lộ Nguyên Hầu nhanh tay xốc cậu lên, trong lòng vừa đau vừa giận: "Em vậy mà nói không khổ sở, em tưởng tôi bị mù rồi sao!?"
Giọng hắn nghiến đến chặt, chọc cho người trong lòng run rẩy không ngừng.
Hạ Mễ Chúc giống như bị ép đến bờ vực, khóc đến mức không thở nổi, trái tim đau đớn bởi vì lừa mình dối người.
Tổn thương sao có thể nói bỏ là bỏ...
"Hạ Mễ Chúc, em nghe đây!"
Lộ Nguyên Hầu nắm mặt cậu lên, để cho cậu cùng mình đối diện mà gằn từng chữ: "Mặc kệ là chuyện gì, em thấy không vui thì trực tiếp nháo với tôi, tôi sẽ ngồi đó giải thích cho em hiểu.
Em là bạn đời tôi cưới về, mặc kệ em có thân phận thế nào, ở trong mối quan hệ này giữa tôi và em là bình đẳng, không có ai hèn mọn hơn ai.
Tôi sai tôi cũng sẽ xin lỗi em, em sai tôi nhất định sẽ phạt em.
Nhưng mặc kệ em nháo thế nào cũng không được giống như hôm nay bỏ đi biệt tăm.
Em có biết tôi đã lo lắng thế nào khi không tìm được em không? Tôi lo em bị thương, sợ em nghĩ quẩn.
Tôi một người đàn ông thô kệch đoán không nổi cũng hiểu không được suy nghĩ của em, thay vì giấu trong lòng tự đau khổ, sao em không thể thẳng thắng nói ra."1
"Em như vậy tôi vừa yêu vừa hận có biết không?"
"Tôi muốn đánh cho cái mông của em nở hoa lên, thế mà em nói vì em thích tôi mới khổ sở mà nghĩ lẩn quẩn, làm sao tôi xuống tay được."
"Mắng cũng không được, đánh cũng không xong.
Ba mươi năm làm người tôi chưa từng thấy bất lực vì ai như vậy."1
"Em nói xem tiểu