“Tiên sinh…”
Hạ Mễ Chúc bị người nhấc lên khỏi vật to lớn kia, bối rối lại khó hiểu nhìn tiên sinh nhà mình cẩn thận ôm mình vào lòng, bụng nhỏ được vuốt ve dần thoải mái hơn mà nhỏ giọng hỏi thăm.
Vật to lớn bị đè dưới mông khiến cậu càng thêm hoang mang mờ mịt.
“Em…”
Cậu muốn thanh minh gì đó lại bị Lộ tiên sinh cắt ngang: “Còn đau không?”
Lộ Nguyên Hầu nữa nhẹ ấn lên bụng nhỏ của tiểu Beta vừa hỏi.
Dưới ánh mắt quan tâm lại cứng rắn của hắn, Hạ Mễ Chúc không thể không thành thật nói: “Dạ còn…”
“Em bị sao vậy…”
Sau đó cậu hoang mang giương mắt lên nhìn tiên sinh nhà mình hỏi.
“Tôi không rõ.”
Lộ Nguyên Hầu nữa nói, nữa bế cậu lên đi vào phòng trong, lấy quần áo ngủ thoải mái mà lão quản gia chuẩn bị cho hai người cẩn thận mặc vào cho cậu.
Hạ Mễ Chúc bị sự nghiêm túc của hắn dọa, im lặng ngoan ngoãn nhìn hắn chỉnh chu cho mình, đắp chăn cẩn thận.
Cậu hai tay nắm lấy mép chăn tròn mắt nhìn người đàn ông vẫn đang trần như nhộng đứng bên giường, không thèm quan tâm bản thân có bị người nhìn hay không, nghiêm nghị nâng vòng tay lên, gọi đi.
“Bác Đường, gọi bác sĩ đến phòng cháu giùm.”
“Làm sao lại cần bác sĩ… Đợi một chút!”
Lão quản gia vừa nghe đã theo bản năng hỏi lại, nhưng lão nhanh chóng phản ứng, lại nói một câu rồi tắt máy.
“Tiên sinh…”
Lộ Nguyên Hầu vừa hạ tay xuống đã nghe tiểu Beta nào đó nhỏ gọi mình, hắn quay người, lại cúi đầu ở trên trán cậu ịn lên một nụ hôn ôn nhu.
Hạ Mễ Chúc hai mắt mở to, lòng ngực rung động vì sự cưng chiều của hắn, không nói gì mà nhìn hắn.
“Ngoan, nằm yên đó.”
Hắn nói, đợi cậu gật đầu rồi mới đi mặc đại một bộ quần áo đơn giản.
Chưa tới ba phút ngoài cửa đã có tiếng vang.
Hạ Mễ Chúc nhìn bóng lưng người đàn ông cao lớn đi ra ngoài, bàn tay ở dưới chăn đặt lên bụng nhỏ không còn chút cơ bắp nào đáng nói còn mềm mại quá mức của mình, trong lòng tự nhiên hiện lên một suy nghĩ kinh người.
Chẳng lẽ…
Cậu chẳng miên man được lâu thì Lộ Nguyên Hầu đã dẫn theo hai người đi vào phòng ngủ.
Hạ Mễ Chúc được căn dặn, không dám nhúc nhích mà chỉ mở to mắt ra nhìn hai người mới vào cửa.
Một đại thúc tuổi chừng tứ ngũ tuần, nhỏ hơn sư phụ cậu một chút cầm theo hòm thuốc, có lẽ là bác sĩ.
Người còn lại còn già hơn cả sư phụ cậu, dù vậy tinh thần vẫn rất quắc thước, mặc trang phục đặc biệt của hoàng thất, Hạ Mễ Chúc chỉ đoán được là người bên cung điện cử đến xem tình hình.
“Sao đang yên đang lành lại như vậy?”
Hạ Mễ Chúc nghe lão nhân dùng giọng điệu gấp gáp mà hỏi tiên sinh nhà mình nhưng mắt lại nhìn mình không ngừng dò xét, trong khi bác sĩ mang dụng cụ ra chuẩn bị chuẩn đoán cho cậu mà xấu hổ không thôi.
Đến khi nghe Lộ tiên sinh mặt than không cảm xúc báo cáo lại tình hình trước đó một cách không che giấu như vậy, mặt nhỏ của cậu còn đỏ hơn, không nhịn được kéo chăn lên che kín mặt.
Bởi vì cậu che nên nhìn không thấy ý cười trong mắt ba người trong phòng.
“Nào nào, đắp lại như vậy làm sao mà khám được.”
Người đàn ông trung niên gọi là Hồ Thăng cười trêu ghẹo nhìn Hạ Mễ Chúc nói.
Hạ Mễ Chúc dù xấu hổ cũng không thể làm trễ nãi thời gian khám bệnh của ông, hơn nữa cậu cũng muốn biết mình bị làm sao nên ngại ngùng quy ngại ngùng, cậu vẫn chậm rì rì mà kéo chăn xuống, lộ ra khuôn mặt ửng hồng đáng thương nhìn Hồ Thăng.
Ý cười nhợt nhạt hiện lên trong mắt người đàn ông đang đứng bên đầu giường khi ai đó không dám nhìn hắn chút nào.
Đáng yêu đến thế…
Bác sĩ Hồ nhanh chóng làm kiểm tra sơ bộ cho cậu, từ nhịp tim cho đến ấn ấn bụng nhỏ của cậu, hỏi cậu đau chỗ nào vân vân… Đến lúc ông hỏi hai người đã bao lâu chưa làm, tần xuất làm tình trước đó, Hạ Mễ Chúc lại lần nữa rút đầu vào chăn.
Nếu không phải Lộ tiên sinh cưỡng ép lôi đầu cậu ra vì sợ cậu bị ngộp thì có lẽ trăm năm sau Hạ Mễ Chúc cũng không dám chui ra gặp người.
Tiểu Beta tâm mềm như nước còn yếu đuối mỏng manh, da mặt như cái bánh tráng làm sao chịu nổi cơ chứ.
Hạ Mễ Chúc vẫn thiệt là bội phục người đàn ông mặt than lại không có dây thần kinh xấu hổ nào đó.
Sau khi nghe Lộ