Nhiều khi Hạ Mễ Chúc cũng không hiểu rốt cuộc cậu có thật là đã từng ốm yếu bệnh tật quấn thân hay không nữa.
Nhưng mà đứa nhỏ của cậu chưa từng hành hạ cậu bao giờ cả.
Đó đúng là một nguyên nhân quan trọng khiến cậu có thể thành công sinh nó ra.
“Tùy cơ địa của mỗi người mà sẽ có phản ứng nặng hay nhẹ trong quá trình mang thai.
Miễn là cơ thể không có vấn đề gì là được.”
Bác sĩ Hồ gật gù kết luận.
Tuy động thai trong lúc làm tình nhưng đã kịp thời ngừng lại, thêm thể trạng của Hạ Mễ Chúc trước khi mang thai được điều dưỡng rất tốt nên chẳng có gì đáng ngại.
Đã không sao rồi, đám người không ở lại bệnh viện nữa mà cùng nhau trở về cung điện.
Buổi tiệc vẫn còn đang diễn ra, âm thanh náo nhiệt đó Hạ Mễ Chúc trên đường được bế về cũng nghe thấy.
Nhưng bởi vì nguyên nhân thân thể, cậu có vẻ đã không còn tâm tình nào mà tham gia nữa.
Tuy không đến mức phải bị cấm túc ở trong phòng, chỉ là do Hạ Mễ Chúc không thiết tha gì với buổi tiệc này mà thôi.
Lộ Nguyên Hầu chu toàn cho hai ba con, cảm thấy tiểu Beta của hắn không có trở ngại gì nữa rồi mới rời đi phòng nghỉ.
Đi đâu thì Hạ Mễ Chúc không cần hỏi cũng biết.
Bởi vì chút chuyện quá đỗi ngoài ý muốn nên họ đã để Quốc Vương bệ hạ đợi tận một tiếng đồng hồ, còn khiến ông lo lắng không yên vì việc Lộ Nguyên Hầu gọi bác sĩ.
Lộ Nguyên Hầu không sợ ông giận, nhưng đổi lại một cái lý do mà lại còn là tin vui, dù bắt phải đợi lâu như vậy thì Nguyên Dực cũng không có không vui, ngược lại còn vui hơn.
Tiểu Beta kia đúng là lợi hại.
Tuy chưa biết giới tính thứ hai của đứa nhỏ sẽ ra sao nhưng khả năng thụ thai như này đã đuổi kịp tốc độ của Omega rồi.
Tâm tình vui vẻ, đương nhiên không khí của cuộc nói chuyện cũng thả lỏng hơn.
Nhưng dù vậy thì tính chất của cuộc nói chuyện đã định là họ không thể thoải mái với nhau được rồi.
“Con không cần tính toán với bà ấy.
Dù bà ấy có mưu tính cái gì thì cũng đã định sẽ không có được như ý nguyện.”
Nguyên Dực nói xong lại thở dài một cái.
Có những sai lầm không thể vãn hồi, hiện tại đã như vậy thì không cần cứ mãi đế ý chuyện quá khứ.
Lý Nhã là bạn đời của ông, trên danh nghĩa thôi thì ông cũng chỉ có mình bà.
Nếu không có vấn đề gì, quãng đời sau cuối ông vẫn cùng bà một chỗ.
Có thể không cần khiến cho mọi chuyện bê bét hơn thì cũng nên cố gắng.
“Còn chuyện hai đứa kia, cũng đã nằm trong tầm kiểm soát của con rồi thì tùy con quyết định.”
Có khi rèn giũa tính tình nhiều hơn, tuy không thể đạt đến kết quả tốt nhất thì vẫn hơn hiện tại nhiều lắm.
Ông lại không phải không yêu thương Lộ Nguyên Hầu, càng không cần phải vì mấy lời mà khiến cho nó cảm thấy ông là đang thiên vị.
Lộ Nguyên Hầu chỉ gật đầu chứ không nói gì.
Hắn đã không còn là đứa nhỏ mười mấy tuổi nữa mà lại còn tranh giành tình cảm.
Tình cha con hai người họ đã nhạt, không trở nên gây gắt hơn là đã may mắn rồi.
Bản tính Lộ Nguyên Hầu lại lãnh đạm, không gây phiền cho hắn đã là rất tốt.
“Nghe Đường Liêm nói sự tình kia đã có tiến triển rồi?”
Nguyên Dực không có cảm thấy mất mát vì hắn đạm mạc với mình, lại hỏi: “Có phải con nghi ngờ đầu sỏ nằm trong giới quý tộc thượng lưu của đế đô?”
“Hiện tại đã là chắc chắn rồi.”
Lộ Nguyên Hầu lạnh lùng nói.
Xã hội thay đổi, cho dù hiện tại người kia là cái dạng gì tai to mặt lớn, đứng trước pháp luật thì hắn cũng phải chịu trách nhiệm cho hành vi của mình.
Chỉ cần để cho Lộ Nguyên Hầu biết kẻ đó là ai thôi, chờ đợi hắn chính là tù mọi gông.
Nguyên Dực trầm mặt.
Ông không phải là tiếc nuối gì, chỉ là nghĩ đối phương nhất định có quyền lực ngập trời mới có thể ở trong nhiều năm như vậy vẫn không bị nắm đầu ra.
Bên trong lại có dính líu bao nhiêu người, thật sự là không phải chuyện gì tốt đẹp cho cam.
“Ta tin con sẽ làm được kín kẽ nên ta sẽ không nhúng tay vào chuyện này.”
Nguyên Dực nghiêm nghị nhìn hắn: “Nhưng vấn đề của Hạ quốc còn cần con đi suy xét một chút.”
Lộ Nguyên Hầu cùng ông đối mặt mấy giây, sau đó mới nói: “Hạ quốc có ý đồ gì, nhẫn nhịn như vậy, dùng lợi ích lớn đổi lấy lợi ích nhỏ, nhất