"Hạ Mễ Chúc!!!"
"A!"
Hạ Mễ Chúc bị tiếng hét bên tai và khuôn mặt gần kề của Giang Tấn dọa nhảy dựng.
"Rốt cuộc cậu đang nghĩ cái gì? Nếu cậu còn không nhanh thì không thể về nhà đâu."
Giang Tấn gõ gõ phần cơm trước mặt, nhắc nhở cậu.
Người này mỗi ngày dù mệt mỏi thế nào cũng phải chạy về sau khi ăn sáng, ăn trưa xong, không biết ở nhà có cái gì lôi kéo cậu như vậy.
Nhưng mà cậu không nói thì hắn sẽ không hỏi, dù là ai thì cũng đều có bí mật riêng.
"A!"
Y như rằng, Hạ Mễ Chúc hô lên một tiếng rồi lật đật và cơm vào miệng.
Không biết từ khi nào mà căn-tin vốn ồn ào giờ lại không có bao nhiêu người, đủ thấy Hạ Mễ Chúc đã thất thần bao lâu.
"Họ đều đi rồi, nhưng đảm bảo chuyện này sẽ làm rúng động đế quốc."
Giang Tấn nhìn ánh mắt lắm lét của cậu thì hiểu, còn không quên cảm thán.
"Tin này không phải giả chứ?"
Hạ Mễ Chúc nuốt vội cơm, cố gắng lừa mình dối người hỏi.
"Sợ là không giả được đâu."
Giang Tấn không hiểu lắm tâm tình của Hạ Mễ Chúc, nhưng dù tin là thật thì cũng đáng cho nhiều người chờ mong.
Dù sao quân nhân cấp cao bình thường rất khó thấy, chưa nói đến Lộ Nguyên Hầu thần tượng trong lòng đa số sinh viên học viện quân đội.
...
Hạ Mễ Chúc mang theo tâm tình phức tạp đi vào bệnh viện.
Cho đến lúc ôm Hạ Mễ Thụy đang ê a trong lòng vẫn chưa tỉnh hồn.
Mà sư phụ cậu rõ ràng đang ngồi trong phòng lại không có giao lưu cùng cậu, một bộ đầy mặt tâm sự nặng nề.
Không khí trong phòng trầm trọng đến kỳ lạ.
"Sư phụ..."
"A Chúc à..."
Hai thầy trò cùng lúc lên tiếng, rồi cùng lúc ngừng lại, không khí có chút lúng túng khó hiểu.
"Sư phụ, có chuyện gì sao? Người nói trước đi..."
Hạ Mễ Chúc bởi vì nhiều nguyên nhân, giờ nhìn ông như vậy tinh thần của cậu bỗng chốc nhấc cao mười phần, run sợ nhìn ông, đợi ông nói.
"À..."
Mạc Thanh đang chìm đắm trong suy nghĩ của bản thân, không nhận ra khác thường của cậu.
"A Chúc này, ta sợ rằng Lộ tướng đã phát hiện được cái gì rồi..."
Hạ Mễ Chúc vừa nghe đến chữ kia đã giật thót, nghe hết rồi lại càng run sợ hơn.
"Phát hiện cái gì ạ...!Chuyện gì đã xảy ra sao..."
Cậu cố gắng bình tĩnh hỏi, cánh tay ôm Hạ Mễ Thụy cũng siết chặt hơn chút.
"Ầy..."
Mạc Thanh thở dài một tiếng, sau đó kể lại tình huống lúc sáng khi Vệ Kiêu đến đây, không có nhắc vụ ông hỏi Lộ Nguyên Hầu về việc say rượu.
Thế nhưng biểu hiện của Hạ Mễ Chúc cũng khiến cho ông không dám nói nhiều.
Sắc mặt cậu bây giờ rất xấu, giống như có thể ngã xuống bất cứ lúc nào.
"Sư phụ...!Con vừa nghe được tin có thể trung tướng sẽ đến học việc làm giáo quan..."
Hạ Mễ Chúc liếm liếm đôi môi khô khốc, khàn khàn nói tiếp tin xấu thứ hai trong ngày.
Mạc Thanh cũng bị đánh cho cháy xém.
"Sao lại có chuyện này được?"
Ông khó tin hỏi lại.
Hạ Mễ Chúc nói cho ông nghe chuyện ở trường.
Hai thầy trò đồng loạt im lặng, biểu tình trầm trọng giống như đang lâm đại địch, còn không có lối thoát khiến cho Hạ Mễ Thụy đang tự vui cũng nhận ra bất thường.
"A ba!"
Nó kéo kéo lấy cổ áo ba nó, rướn người như muốn đứng lên dọa Hạ Mễ Chúc sợ hết hồn.
Cậu bế nó lên, để hai chân nó đứng trên bắp đùi bởi vì huấn luyện cường độ cao chưa quen mà vẫn còn đau nhức, hai tay ôm cổ cậu, nhẹ giọng hỏi nó: "Làm sao vậy bảo bối?"
Mười tháng hơn Hạ Mễ Thụy có thể đứng cứng được rồi.
Nhiều đứa trẻ có tố chất lúc này cũng có thể tập đi.
Bình thường thầy trò hai người có thời gian đều sẽ huấn luyện cho nó.
Hạ Mễ Thụy giờ đã cao gần sáu bảy mươi centimet, sau này sẽ là một Alpha cao to đẹp trai như cha nó...
Dù cha nó bây giờ đang làm cho ba ba và ông ngoại nó sầu thúi ruột.
"Y nha! Đi đi!"
Giờ nó nói hai chữ này đã rõ ràng hơn rồi, cũng không biết là ai dạy.
Mạc Thanh hiểu ngọn nguồn mà không nói, không muốn cho Hạ Mễ Chúc áp lực nữa.
"Buổi chiều ba ba học về sẽ cho con đi đi nhé.
Bảo bối ngoan lắm, nói càng giỏi hơn rồi."
Hạ Mễ Chúc nghĩ rằng sư phụ đã dạy nó nên chưa từng nghĩ nhiều.
"A y! Khi Khi! Đi đi!"
Hạ Mễ Thụy giống như con