"Giáo quan...!Ngươi cũng sẽ bị đổi sao?"
Hạ Mễ Chúc thẩn thờ nhìn hắn hỏi.
Lang Minh thật sự là một giáo quan tốt, cậu rất thích hắn.
Thật lòng mà nói, chưa chắc đổi giáo quan sẽ có người tận tâm như Lang Minh.
Giáo quan cũng tùy người, tùy tâm, tùy trách nhiệm.
"Chúng ta bị đổi không phải là thất nghiệp."
Lang Minh giống như cảm nhận được cậu không nỡ, khó được có tâm tình nói đùa.
Dù sao cũng đã cùng nhau hơn một tuần, người cũng sẽ có tình cảm.
Hơn nữa Hạ Mễ Chúc không nghĩ sai, chưa chắc giáo quan sẽ đều tận tâm, tận chức.
"Nhưng dù giáo quan là ai thì các cậu cũng phải cố gắng hơn.
Tương lai đều dựa vào các cậu chứ không phải dựa vào giáo quan.
Nếu giáo quan sau đó dạy không tốt thì các cậu có thể âm thầm tự mình điều chỉnh, nhưng đừng nhiều lời.
Hiểu không?"
Lang Minh cẩn thận dặn dò.
"Vâng thưa giáo quan!"
Không chỉ Hạ Mễ Chúc, những người khác cũng hô lên.
"Điều chỉnh lại tâm tình rồi tiếp tục đi."
Lang Minh trở lại làm một giáo quan nghiêm khắc, không có vì ba ngày nữa chuyển công tác mà qua loa có lệ.
"Rõ, giáo quan!"
Hạ Mễ Chúc tuy vẫn còn bồn chồn nhưng ít nhiều cũng được những lời của Lang Minh dời đi chút cảm xúc.
Cậu hít sâu mấy hơi, thẳng lưng so vai nâng súng lên, tiếp tục tập luyện.
Vốn dĩ trong vòng học viện đang rối loạn vì tin tức đổi giáo quan, đến lúc cơm chiều lại rộ lên một tin nữa.
"Hoàng tử?"
Hạ Mễ Chúc mù mờ.
Cậu là dân thường, sao tiếp xúc được với hai chữ này.
"Đúng vậy.
Bệ hạ có ba người con trai đều là Alpha.
Đại hoàng tử từ lúc ra mắt đến nay không hề có tin tức, nghe nói còn không đi học.
Hai vị hoàng tử khác không có học ở học viện quân đội mà ở học viện Hoàng Gia.
Nhưng không biết thông tin từ đâu mà nghe nói hoàng tử muốn có ưu thế đều phải trải qua huấn luyện quân đội.
Hai người họ đều đã tốt nghiệp ở học viện Hoàng Gia, hiện tại nhập ngũ, tạo thế cũng là bình thường."
Giang Tấn nói được nhỏ.
Chủ yếu là hắn cảm thấy Hạ Mễ Chúc không biết gì cả, rất không ổn.
Nên có cơ hội thì hắn sẽ giảng giải cho cậu nghe, bổ sung tri thức về nội bộ đế quốc.
"Tại sao đều là con vua mà lại khác nhau vậy?"
Hạ Mễ Chúc có phần hiếu kỳ về đại hoàng tử kia.
Cậu là dân thường ở nông thôn, cha không thương mẹ không yêu nhưng vẫn được đi học hết cấp ba.
Sao lại có người không đi học?
"Đại hoàng tử không cùng mẹ với hai vị hoàng tử kia.
Là năm đại hoàng tử mười lăm tuổi được đưa về, ra mắt đế quốc.
Nhưng đến năm mười sáu người phân hóa thành Alpha xong thì hoàn toàn biến mất khỏi ánh mắt mọi người.
Nghe nói là bị bệ hạ đưa ra ngoài lại..."
Lúc nói câu cuối Giang Tấn nói đặc biệt nhỏ.
Xem ra là tin đồn không có căn cứ.
"Nhưng đúng là ngài không có đi học dù là cấp ba hay đại học nào."
Giang Tấn bổ sung.
Hạ Mễ Chúc lần đầu tiếp xúc với những cái này, nghe có phần say mê.
Nhưng cũng chỉ là nghe cho biết, tò mò chút, chứ cậu nào bận tâm.
Dù sao cũng không liên quan đến cậu.
Điều cậu quan tâm là ba ngày sau giáo quan đổi.
...
Lộ Nguyên Hầu theo Mạc Thanh làm hết một lượt kiểm tra sức khỏe, đặc biệt là kiểm tra nồng độ pheromone trong máu.
Sau khi làm xong hắn trở về phòng làm việc chơi với Hạ Mễ Thụy, đợi Mạc Thanh quay lại.
Số liệu của mỗi công dân đều được ghi chép trong kho dữ liệu, nhất là những người có địa vị đều được ghi chép cẩn thận nhất.
Mạc Thanh có quyền lợi kiểm tra hồ sơ sức khỏe của Lộ Nguyên Hầu, sau đó dùng nó đối chiếu với kết quả mới nhất, lại từ đó tìm hiểu sự thất thường trong gen của hắn.
"Khi Khi!"
"Hầu!"
"Dê Dê!"
Lộ Nguyên Hầu đỡ trán.
Mạc Thanh mém chút cười phun.
"Khụ...!Lộ tướng, nó chỉ nói được mấy từ đơn âm đơn giản, đến cả tên của ba nó còn đọc thành "Chu Chu"."
Ông cứu vãn tình thế.
"Dạy nhiều nó sẽ đọc được."
Lộ Nguyên Hầu hắn là người có nguyên tắc, không dễ từ bỏ như vậy.
Chưa nói...!Hắn nhìn đứa nhỏ nói đến phun nước miếng tùm lum trong ngực với ý vị thâm trường.
Càng phải thêm ra sức mà dạy.
Mạc Thanh không biết ý nghĩ vặn vẹo trong lòng hắn, cầm kết quả kiểm tra trong tay, kéo cái ghế đến ngồi trước mặt Lộ Nguyên Hầu, ánh mắt khác thường nhìn hắn.
"Có chuyện gì à?"
Lộ Nguyên Hầu lạnh nhạt hỏi.
"Một năm trước ngài có làm kiểm tra toàn diện."
Ông nhìn kết quả