Tuy nhan sắc của Hạ Mễ Chúc không nổi bật nhưng có một đôi mắt lung linh to tròn sáng rực, lại thêm người đàn ông như một ngọn núi lớn, đẹp trai lạnh lùng, một đứa nhỏ như tiên đồng, dù không được chú ý ngay từ đầu thì sau đó vẫn luôn bị dò xét không ngừng.
Có điều sự chú ý của cậu nhanh chống bị những thứ khác hấp dẫn.
Hai lớn một nhỏ ngồi trong quán điểm tâm sáng, dù là Hạ Mễ Thụy đã uống sữa, đối với đồ ăn trên bàn nó vẫn đặc biệt thèm muốn.
Điểm tâm trên bàn có cháo rau củ thịt bằm cùng trứng bắp thảo, bánh bao xá xíu một lồng, bánh màn thầu hương lá dứa một lồng, một đĩa đầu sư tử bắt mắt, không nhiều mà đủ ăn, hương vị còn ngon miệng, nhìn thấy là thèm.1
Hạ Mễ Chúc đang đói, đương nhiên là sáng mắt rồi, cậu còn chưa từng ăn phong phú như vậy.
Hạ Mễ Thụy đã muốn chảy nước miếng ròng ròng, đáng yêu quá chừng.
Hạ Mễ Chúc mới đầu là ngồi đối diện hai cha con, sau đó cậu chạy qua ngồi cùng, sẵn tiện đút cháo cho Hạ Mễ Thụy, không đến nổi làm phiền Lộ tướng quân một tay bế con phải đút luôn cho nó.
"A."
Bỗng nhiên một đôi đũa cùng một cái xá xíu đưa đến trước mặt, kèm thêm một giọng nói trầm thấp vừa vang lên là khiến người bất giác nghe lời.
Hạ Mễ Chúc cũng là theo bản năng há miệng.
"Ừm..."
Vừa cắn xuống, nước thịt chảy ra, thơm ngào ngọt cả khoang miệng, hương vị cực tốt, vỏ bánh mềm mại độ dày vừa đủ không ngán.
Hạ Mễ Chúc ngơ ngác ăn hết cái bánh trong miệng, ngon đến mức nheo nheo mắt lại.1
Lộ Nguyên Hầu nhìn cậu, tự nhiên cảm thấy điểm tâm trên bàn trở nên ngon hơn, ăn cũng hưởng thụ hơn trước.
Hạ Mễ Chúc lúc này mới nhận ra là ai vừa đút cậu ăn, lén lút nhìn người đàn ông bình thản như không mà bất giác đỏ mặt.
"Y a!"
Đứa nhỏ thật lâu không được đút cháo, bất mãn lên án.
"Tiểu cật hóa con!"
Hạ Mễ Chúc bị nó chọc cười, ngại ngùng cũng giảm bớt, tiếp tục đút cho nó.
Sau đó Lộ Nguyên Hầu có lại đút cho Hạ Mễ Chúc mấy lần, Hạ Mễ Chúc ăn điểm tâm mà như đang uống mật, dù đỏ mặt vẫn không từ chối đồ ăn đến miệng.
Cứ như vậy, một nhà ba người lẫn nhau đút, ngọt ngọt ngào ngào đến ngáy người qua đường trong trung tâm thương mại.
Đặc biệt là Lộ Nguyên Hầu, người đàn ông đẹp trai thoạt nhìn không có sự tinh tế nhưng ôn nhu săn sóc.
Sự đối lập này khiến cho người chú ý hắn không ngừng nhiều hơn.1
Nếu không phải bên người hắn có một Hạ Mễ Chúc, trong lòng ôm một Hạ Mễ Thụy, sợ rằng sẽ có người mạnh dạn tiến tới làm quen, còn là đến không ngớt.
Đương nhiên, Lộ Nguyên Hầu sẽ không cho họ cơ hội đó, bởi vì nếu không phải bồi hai người này, hắn sẽ không ra ngoài một mình, càng không đến những nơi thế này.
"Ăn no chưa?"
Lộ Nguyên Hầu nhìn đứa lớn ngồi xoa bụng trên ghế, ý cười trong đáy mắt nhẹ giọng hỏi.
"Tiên sinh, em không ăn nổi nữa."
Hạ Mễ Chúc sờ sờ nhéo nhéo cái bụng tròn vo của mình.
Mấy hôm không vận động, bụng cậu sắp có thịt thừa đến nơi rồi.
Trên bàn vẫn còn một cái bánh màn thầu cùng đầu sư tử.
Sức ăn của Hạ Mễ Chúc đã lớn hơn trước rồi, khẩu phần ăn cũng tăng lên, thế nhưng đồ ăn ngon cũng không thể khiến cho cậu giải quyết được một nữa số điểm tâm trên bàn.
Lộ Nguyên Hầu đặt đứa nhỏ ngồi xuống bên cạnh cậu, cho nó dựa vào cậu và ghế mềm.
"Giữ nó chút đi, ăn xong sẽ đưa em đi mua quần áo."
Nói xong hắn bưng chén cháo còn chưa ăn xong, tiếp tục chiến đấu.
Hạ gia ba con bụng căng tròn như nhau dựa vào nhau nghỉ mệt, bộ dáng thập phần giống, cực kỳ đáng yêu.
"Bảo bối, tròn tròn!"
Hạ Mễ Chúc xoa xoa bụng nhỏ của nó.
"Tròn tròn!"
Đứa nhỏ nãi thanh nãi khí bắt chước cậu y nha theo.
"Đúng rồi, tròn tròn nè.
Bảo bối thật ngon miệng."
Hạ Mễ Chúc cười cong mắt.
"Tròn tròn! Ăn!"1
"Ha ha!"
Đứa nhỏ không biết bản thân manh cỡ nào, vừa vỗ vỗ bụng mình vừa lớn tiếng mời gọi người đến xơi, chọc cho Hạ Mễ Chúc ha ha lên.
Dạo này Hạ Mễ Thụy được Lộ tiên sinh dạy dỗ, khả năng nói càng tốt hơn rồi.
Tuy nó vẫn nãi thanh nãi khí, ngọt ngào mềm nhũn khiến người yêu thích như vậy, nhưng việc nó nói chuẩn từ ngữ sớm cũng càng khiến người mê muội hơn.
"Bảo bối, thơm một cái nào!"
Hạ Mễ Chúc đưa mặt xuống, chỉ vào má mình dụ dỗ.
Bẹp!
Đứa nhỏ không