Cậu hít sâu một hơi, trong lòng quyết tâm ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông.
"Tiên sinh, em không có nhiều tiền, chỉ mua hai bộ thôi ạ.
Em muốn mua cháo bột cho a Thụy."
Dù đã rất cố gắng, nhưng vừa nói mặt cậu đã đỏ ửng lên, xấu hổ bối rối khiến đôi mắt cậu ánh lên một tầng thủy nhuận long lanh.
Lộ Nguyên Hầu nhìn chóp mũi đổ mồ hôi vì căng thẳng của cậu, bất giác đưa tay chạm vào nó.
Chạm đến rồi hắn mới nhận ra, nhưng lại không rời đi mà thuận tay sờ xuống đôi má dạo này đã có chút thịt hơn, nhéo nhéo.
Hạ Mễ Chúc ngại ngùng nhéo vạt áo, cẩn thận nhìn người đàn ông, không hiểu lắm hắn lại làm sao mà...
"Chưa nói hiện tại em rất có tiền, em cảm thấy tiên sinh nhà em không đủ nuôi em sao?".
Đam Mỹ Hiện Đại
Mấy chữ "tiên sinh nhà em" từ trong miệng hắn chọc cho lòng Hạ Mễ Chúc nhộn nhạo, lòng ngực đầy ấp lên, cổ họng cũng nghẹn ngào hồi lâu.
"Không cho tôi nuôi em?"1
Người đàn ông thấy cậu không nói gì, lại hỏi.
Hạ Mễ Chúc ngẩng đầu lên nhìn hắn, lắc đầu lại cúi đầu.
"Không có ạ..."
Cậu nhỏ giọng đáp.
Cậu nhất thời quên, cậu đã không còn là người một thân một mình, đã có người nguyện ý ở bên cạnh, chăm sóc cho cậu và bảo bối nhỏ.
Hạ Mễ Chúc không có nói không cần tốn tiền cho cậu, như vậy có phần xa lạ.
Đối với sự hiểu biết của cậu về người đàn ông này trong thời gian qua, cậu cảm thấy nói ra chẳng thay đổi được gì, còn có thể chọc ngài ấy không vui.
Bởi vì hoàn cảnh lớn lên, Hạ Mễ Chúc rất nhạy bén trong cách cảm nhận tính tình của một người, cũng biết nhìn sắc mặt, đoán cảm xúc.
Cũng vì vậy, cuộc sống ở chung của hai người tuy mới mẻ nhưng chưa có xung đột gì, đặc biệt hài hòa, giống như trời sinh đã hợp nhau vậy.
Thực chất ở giữa lại có bao nhiêu sự nhượng bộ, không ai biết.
"Bồi thường của Diêm gia tôi đều chuyển hết vào tài khoản của em, có thời gian kiểm tra chút đi.
Hôm nay là tôi mang em đi bổ sung vật chất cho nhà chúng ta, em chỉ cần chấp nhận mệnh lệnh là được rồi."
Lộ tướng quân nghiêm khắc dạy dỗ tiểu Beta nhà mình, nhắc nhở cậu nên nhất nhất chấp hành lời nói của cấp trên là tiên sinh nhà cậu đây, không cần lại nghĩ nhiều nữa.1
"Nghe rõ, tiên sinh."
Hạ Mễ Chúc thẳng lưng nghiêm trang đáp lại, thế nhưng khóe miệng lại ngọt ngào khiến người muốn nếm thử.
"Vậy đi thôi.
Em chỉ cần nhớ, mệt thì nói ra, không được cậy mạnh.
Để tôi phát hiện ra..."
"Tiên sinh, em biết rồi."
Hạ Mễ Chúc mạnh mẽ ngắt lời hắn, kéo hắn đến gần những giá quần áo trong gian hàng, bắt đầu hành trình mua sắm hôm nay của họ.
Lộ Nguyên Hầu trong mắt cất giấu ôn nhu, một tay ôm Hạ Mễ Thụy, một tay giúp cậu chọn đồ.
Sự thật chứng minh, Lộ tiên sinh không thể trông cậy phu nhân nhà mình tự chọn được đồ.
Đơn giản là Hạ Mễ Chúc không rành cái này, cũng không biết mình hợp với cái gì.
Vậy nên cả quá trình đều là Lộ tiên sinh chọn đồ, Hạ Mễ Chúc phụ trách thử đồ.
Từ gian hàng đi ra, Hạ Mễ Chúc mệt ngất ngư.
Cậu không nghĩ cái công việc thử đồ này lại mệt như vậy.
Lúc này chỉ mới qua một tiếng thôi, đó cũng là do tốc đồ thay đồ của quân nhân luôn rất nhanh, nếu không còn lâu mới xong được.
Hạ Mễ Thụy hưng phấn đủ, lúc này nằm trên vai Lộ Nguyên Hầu đã ngáp dài ngáp ngắn, đôi mắt lim dim mơ màng rồi.
Gần mười túi quần áo, toàn là đồ cho Hạ Mễ Chúc đều được họ gửi lại gian hàng, lúc về lại lấy.
Lộ tiên sinh dẫn theo phu nhân nhà mình đi tìm một gian hàng nước, cho cậu nghỉ ngơi một chút, sẵn tiện thay tả cho Hạ Mễ Thụy.
Ghế ngồi của gian hàng nước trong trung tâm thương mại là loại sofa bằng da nhiều người có thể ngồi, còn khá rộng.
Hạ Mễ Thụy nằm ở trên tấm khăn lông nhỏ của nó, giữa hai cha nó ngủ ngon lành.
Đứa nhỏ thật dễ nuôi, dễ ăn, dễ ngủ.
Đã ngủ rồi thì dù xung quanh có ồn nó vẫn là ngủ, ngủ đủ tự tỉnh, thật sự khiến người bớt lo.
Một nhà ba người ấm ấm áp áp, không ngừng lôi kéo ánh mắt người khác.
"Tiên sinh, điện báo khẩn cấp có thể bị rò rỉ thông qua đường truyền không?"
Hạ Mễ Chúc tay bưng cốc trà