Mang Theo Bảo Bảo Bỏ Trốn. Vợ! Em Đừng Hòng!

Cậy Nhờ Đứa Nhỏ


trước sau



Đến khi mặt đất bị một bóng ma che khuất, đồng thời đỉnh đầu cũng bị đè nặng bởi áo ngoài tràn ngập mùi gỗ đàn mục rửa thanh lãnh, Hạ Mễ Chúc mới giật cả mình ngẩng phắt đầu lên.
"Tiên sinh..."
Hạ Mễ Chúc vô thức siết chặt vạt áo rủ bên vai, đôi mắt to tròn hấp hé dưới lớp quân trang dày nặng nhỏ giọng gọi một tiếng.
Lộ tướng một thân cao ngất dù lúc này chỉ mặc áo lót quân phục màu trắng vẫn trong thật soái khí.

Mà cơ bắp bởi vì thiếu sự che đậy hiển lộ như có như không còn gợi cho người ta cảm giác cấm dục mê người, thu hút tất cả ánh nhìn của Omega trên sân đến mức không rời đi được.
Chỉ là Lộ tướng khống chế pheromone quá mức kín kẽ, ở dưới thời tiết chói chang này nhưng chẳng để lộ chút nào, thật sự khiến người tiếc nuối.
Chỉ có Hạ Mễ Chúc đang được hương vị kia bao bộc đến kín kẽ, dù không có sự xao động do ảnh hưởng của pheromone nhưng vẫn bị mùi hương kia hung đến đỏ mặt.
Dù trời nắng như muốn nướng người ta lên nhưng cậu vẫn biết mặt mình đỏ do đâu.
Chỉ là tiên sinh...
Lộ Nguyên Hầu nhìn hình người trên đất, không nhịn được đưa tay sờ sờ má gầy bị nắng chiếu đến nóng rực của tiểu Beta.
"Đến kia ngồi đi."

Hắn hướng mắt về phía gốc cây sau lưng, cách chỗ Hạ Mễ Chúc ngồi không tới mười bước chân mà nói.
Hạ Mễ Chúc bị hắn sờ đã muốn bốc khói, không kịp suy nghĩ gì cả đã rối rít gật đầu.

Nhưng cậu quay đi một bước lại lội ngược về, rút cái áo trên đầu đưa cho hắn.
Nhưng Lộ tướng đã trước một bước ngăn lại hành động của cậu.
"Che đi."
Dù có bóng cây che đi nhưng vẫn rất chói mắt.
Thế nhưng tiểu Beta lại lắc đầu, nhất quyết gở nó xuống, lần đầu đối mặt từ chối mệnh lệnh của Lộ tướng lại không có sợ sệt.
"Em cởi áo che cũng được."
Vừa nói cậu vừa nhón chân phạch một cái khoác áo lên thân người đàn ông, lại lấy hết cam đảm tranh thủ thời điểm bị áo khoác che đi mà ôm lấy vòng eo rắn chắc của hắn, nhỏ giọng thì thầm gì đó rồi vội vàng chạy mất.
Cũng bởi vì vậy mà Hạ Mễ Chúc nhìn không thấy ý cười lộ rõ trên khóe môi của tiên sinh nhà mình.
Cậu ngồi xuống góc cây, cởi áo quân phục trùm lên đầu, sau đó nương nhờ áo khoác mà liều mạng xoa xoa hai má đã nóng đến bốc cháy của mình, ở trong lòng gào thét.
Aaaa...!Xấu hổ quá...
Người nào đó nghĩ mình làm đến kín kẽ, thực chất mọi hành động của hai người đều bị "camera" ba trăm sáu mươi độ không góc chết của đám lang sói trên sân tổng hợp lại thấy hết.
Đám bạn học đã quen thân thì cho nhau một cái ánh mắt, trong lòng lại huýt sáo điên cường cho Hạ Mễ Chúc nhát gan kia một ngón tay cái.

Giang Tấn trong lòng có tâm sự cũng bị hành động bức phá này của cậu xoa dịu một chút khó chịu, không lại để ý kẻ phá hoại tâm tình của hắn nữa mà tập trung huấn luyện.
Lộ Nguyên Hầu nhìn tiểu Beta an vị ngồi ở đó, không có chỉnh lại áo quân phục đang khoác hờ trên vai, trở lại chỗ đội ngũ học viên đang huấn luyện.
Hạ Mễ Chúc cố gắng tập trung vào công việc vừa mới gián đoạn lúc nãy, thế nhưng ánh mắt vẫn cứ len lén nhìn bóng lưng cao ngất của ai đó.

Kết quả là từ lúc đó đến khi kết thúc buổi huấn luyện sáng cậu cũng không ôn thêm được gì nữa.
Chỉ là cậu không có không vui mà theo đám Giang Tấn đi căn-tin ăn cơm.
Hôm nay Lộ tướng không thể cùng cậu ăn cơm, thế nhưng Hạ Mễ Chúc vẫn tự giác lấy thêm thịt.
"Được nha tiểu Beta!"
Giang Tấn dùng cách gọi của Lộ Nguyên Hầu mà trêu chọc Hạ Mễ Chúc.
Hạ Mễ Chúc hơi ngượng một chút mà đấm vào ngực hắn một cái, cùng hắn đến chỗ ngồi quen thuộc của họ.

"Tôi còn lo cậu sẽ khó chịu vì không ngừng có Omega kéo đến lượn lờ trước mặt Lộ tướng.

Nhưng xem ra biểu hiện của Lộ tướng là không cần phải lo rồi, cậu cũng đừng vì vậy mà làm ảnh hưởng đến tình cảm của cả hai, còn làm mình khó chịu."
Giang Tấn tựa như một quân sư tình yêu, cực lực cho Hạ Mễ Chúc lời khuyên.
"Tôi có thể ngồi cùng không?"
Bỗng nhiên một giọng nói chen vào, ngăn cản lời sắp thoát ra khỏi miệng của Hạ Mễ Chúc.

Hai người đồng thời ngẩng đầu lên nhìn kẻ

mới đến.
Giang Minh nhướng mày cười cười thân thiệt với hai người đều có chút quan hệ kỳ quái khó lường với hắn.
Chỉ là không đợi hai người đồng ý hắn đã vượt qua Giang Tấn, ngồi xuống cái ghế phía trong bên cạnh, thản nhiên đối mặt với Hạ Mễ Chúc cười một cái.
"Lại gặp nhau rồi.

Vẫn là xin lỗi vì sự cố hôm qua."
Hắn cười hối lỗi nhìn cậu.
Giang Tấn bởi vì câu nói này mà khó hiểu nhìn Hạ Mễ Chúc, khó chịu bị đè ép trong lòng ngực lại không có biểu hiện ra ngoài.
Hạ Mễ Chúc trong cái nhìn của Giang Minh lại không có biểu hiện như hôm qua, gật đầu một cái xem như chấp nhận, cúi đầu ăn cơm.
Giang Minh lại liếc thấy cái nhìn của Giang Tấn mà lên tiếng giải thích: "Hôm qua tôi vô tình đụng trúng cậu ấy trong trung tâm thương mại Già La, bởi vì một chút vấn đề mà không có xin lỗi tử tế."
Giang Tấn nhíu mày nhìn Hạ Mễ Chúc đang ăn cơm ở đối diện, còn chưa tính là muốn nói gì thì đã nghe Giang Minh hô lên.
"Khúc Ninh! Ở đây!"
Giang Tấn nhạy bén phát hiện Hạ Mễ Chúc khựng lại một chút nhưng nhanh chóng trở lại bình thường, lại thêm mùi vị như có như không trong không khí thì cũng phần nào hiểu được người được gọi tới là ai.
Nhưng nếu Hạ Mễ Chúc đã có thể điều chỉnh được cảm xúc của mình thì hắn cũng không nói gì thêm, im lặng nhìn Khúc Ninh ngồi xuống bên cạnh cậu.
Bốn người một bàn lại cho người ta cảm giác như họ rất thân thiết, rất hài hòa.
Chỉ có người trên bàn mới biết chẳng ai ưa ai.
Không ai bắt chuyện với ai tận một lúc, trông có vẻ rất tuân thủ kỷ luật quân nhân.
Cho đến khi trên bàn cơm bữa ăn đã gần đến hồi kết mới có người lên tiếng phá vỡ không khí hài hòa này.

"Đúng rồi! Sao hôm nay không thấy cậu tham gia huấn luyện?"
Giang Minh tựa như lơ đễnh hỏi.

Mà người mới vào trường như hắn không biết chuyện hỏi vậy cũng không có gì sai.

Chỉ là...
"Chẳng lẽ làm người nhà của giáo quan thì có thể nhận được đặc cách à?"
Hắn cười cười nhìn Hạ Mễ Chúc, trong mắt có ý trêu chọc rõ ràng.
Giang Tấn nhíu mày muốn nói gì thì bị Hạ Mễ Chúc chặn lại: "Anh nói không sai."
Ba ngoài không ai nghĩ Hạ Mễ Chúc sẽ như vậy trả lời.

Mấy người ngồi gần đó như bắt được điện quang hỏa thạch kỳ quái gì lập tức vểnh tai lên nghe ngóng.
Khúc Ninh hơi nhăn đôi mày xinh đẹp nhìn sườn mặt tầm thường của Beta tốt số bên cạnh biểu tình dửng dưng nuốt xuống miếng cơm cuối cùng trong khay.

Trong lòng Khúc Ninh nghĩ Beta này cũng chỉ có như vậy, chưa gì đã đắc ý.
Hạ Mễ Chúc lại không quan tâm cậu ta nghĩ gì, uống lấy hớp nước còn lại trong ly rồi mới ngẩng đầu nhìn Giang Minh.
"Đến cả chó còn có thể cậy nhờ chủ nhân để lên mặt kiêu ngạo cơ mà..."
Cậu ý cười không đến đáy mắt mà hơi hơi liếc nhìn Omega ở bên cạnh, không hề che giấu địch ý: "Tôi chẳng có được bối cảnh như Diêm gia đại tiểu thư, đương nhiên cũng chẳng bằng người khác..."
Giang Minh nhíu mày ngoài ý muốn nhìn Beta rõ ràng trong ấn tượng ban đầu của hắn hoàn toàn không có sức ảnh hưởng nào, thế mà chỉ qua một đêm đã như biến thành người khác, lời nói như giấu dao.
"Tôi chỉ có một đứa nhỏ mang dòng máu giống ai đó làm chỗ dựa thôi, chắc cũng đủ để lên mặt rồi chứ?"1.



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện